SỐNG LẠI LẦN NỮA Ở TẬN THẾ

Chương 39

/108


“Có liên quan gì đến anh, hừ, tránh ra, thật là đáng ghét.’’ Nói xong Lưu Minh đi về phía Bạch Nhược Oánh.

Nghe người bên này nói chuyện, Tần Thiên cũng nhìn phía ông Bạch: “Bác, nhà mình muốn nhận nhiệm vụ ư, là muốn nhiệm vụ nào. Tiểu đội của cháu, gần đây có nhận một nhiệm vụ, cần tìm khá nhiều trợ thủ, mọi người có đồng ý giúp một tay không?’’

Nhìn thấy Tần Thiên, thật ra cô không muốn anh can thiệp vào chuyện nhà mình. Nhưng ông Bạch và ông Hình nghe anh nói vậy, tỏ vẻ muốn cân nhắc.

Nghe hai người nói phải cân nhắc, mấy người sau lưng Tần Thiên không vui lắm, nhiệm vụ này vốn là của bọn họ. Đội trưởng lại muốn mấy người trung niên già yếu này tham gia là bọn họ có lời rồi. Đội của họ nhiều người như vậy, chẳng phải là để bọn họ hưởng thụ miễn phí điểm vinh dự của đội mình ư, lại còn muốn cân nhắc cái gì. Cô gái kia chỉ có mấy phần xinh đẹp mà thôi, phụ nữ bây giờ có ích gì, bộ dạng có đẹp hơn nữa thì cũng không bằng mấy ký lương thực.

Nghe đồng đội bàn luận, Tần Thiên cau mày xoay người lại, nhìn về phía anh ta, anh ta nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên, vội ngừng lời.

Bạch Nhược Oánh cay mày, nhưng cô không nói gì, cô cũng không cần thiết phải chấp nhặt với anh ta. Vốn cô cũng không muốn đội ngũ của Tần Thiên tham dự vào, nhưng Lưu Minh lại không vui. Anh ghét nhất là có người nói xấu Bạch Nhược Oánh, mặc dù anh hay ghen tỵ với năng lực của cô.

Được rồi, là hâm mộ, nhưng Bạch Nhược Oánh là ân nhân cứu mạng của anh, sao người khác có thể nói xấu ân nhân của anh chứ, “Này, nói lớn lên một chút, chú nói cái gì, anh đây không nghe rõ. Có phải cầm tinh con chuột hay không, mà còn là chuột nhắt, nói chuyện cứ lén la lén lút. Còn không bằng một con zombie, đồ chơi đó ít nhất còn biến dị, không biết sợ cái gì.’’

Anh ta vốn đã nảy sinh bất mãn, nghe Lưu Minh nói thế càng không thích, người bên họ nghe Lưu Minh chửi đồng đội của mình, cũng không vui vẻ gì.

Nguyên Ưng nhìn bánh bao đáng yêu cau mày, mắt mở to trong veo như nước, người thì nhỏ nhắn dễ thương, cũng thoải mái đứng bên cạnh anh, “Đúng vậy, bánh bao nhỏ nói rất đúng, các chú chỉ là một đám chuột nhắt.’’

Thật ra trong căn cứ thủ đô, tiểu đội Phi Ưng và tiểu đội Lôi Điện vì danh hiệu nhất nhì trong căn cứ đã không hợp nhau từ lâu. Lúc này, Nguyên Ưng lại nói thế, khác nào khơi mào mâu thuẫn giữa hai đội.

Thấy hai tiểu đội nảy sinh mâu thuẫn hết sức căng thẳng, lúc này một giọng nói dễ nghe truyền đến: “Vị tiểu thư này, nguyên nhân xảy ra chuyện này đều xuất phát từ cô. Lúc này, có phải tiểu thư nên làm chút gì đó không đây?’’

Nghe cô ta nói thế, Bạch Nhược Oánh xoay đầu, thanh khiết như băng tuyết, chẳng phải là đội trưởng tiểu đội Băng Linh, Thiện Lăng Băng sao. Nhưng nhìn ánh mắt của cô ta, không xứng với tên gọi, ngay cả dung mạo cũng không xứng. Đều nói lúc phụ nữ ghen tỵ là xấu nhất, cũng không biết vì ai, mà cô trở thành vật hy sinh bất đăc dĩ vậy.

Bạch Nhược Oánh nghĩ thầm, không cần để tâm bên ngoài như thế, nên cô không quan tâm ai nữa: “Ba, con có thấy một nhiệm vụ, cảm thấy ổn, chúng ta đi nhận đi.’’ Nói xong, Bạch Nhược Oánh kéo tay ba mình đến quầy đăng ký.

“Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho mọi người.’’ Nhìn thấy có người đi tới, nhân viên đăng ký lễ phép hỏi. Anh ta chỉ phụ trách phân bổ nhiệm vụ, còn những chuyện khác xảy ra trong công hội không phải việc anh ta có thể quản. Nếu có người gây chuyện, quân đội dị năng giả


/108