Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 127 - Chương 111

/172


Quận Chúa, cô gia, mời đi bên này.

Tỳ nữ cầm lồng đèn đi trước dẫn đường, Dung Hà nắm tay Ban Họa, vòng qua hành lang Cửu Khúc gấp khúc, đi tới viện của Ban Họa.

Viện tu sửa rất tinh xảo, dù có tuyết lớn bao trùm, nhưng vẫn có thể thấy được, lúc chủ nhân thiết kế ra nơi này, phí không ít tinh lực.

Tỳ nữ đẩy cửa phòng ra, trong phòng quét dọn rất sạch sẽ, màn lụa màu đỏ thêu lên đồ án cây lựu ngụ ý cát tường, Ban Họa quay đầu nhìn nha hoàn sau lưng: Giữ mấy người hầu hạ, những người khác lui ra.

Vâng.

Nhóm tỳ nữ đốt nến trong phòng, thi lễ với Ban Họa và Dung Hà, khom người lui ra ngoài.

Lần đầu tiên ta vào khuê phòng của nữ tử. Dung Hà đi đến bên giường nhìn một chút, phát hiện ở đầu giường có mấy ô nhỏ, kéo ra liền thấy bên trong có một số đồ ăn vặt, y quay đầu nói với Ban Họa: Thật thú vị, trở về ta bảo họ làm thế này.

Không sao, giường uyên ương bồi gả cùng ta, phía trên cũng có ô nhỏ. Ban Họa tẩy đi trang dung trên mặt, đổi lại áo ngủ thoải mái dễ chịu: Tắm một cái rồi ngủ.

Dung Hà thấy nàng đang ngâm chân, sau đó để chân của mình vào trong chậu lớn.

Chàng đừng chen với ta. Ban Họa giẫm chân của y: Trong nhà không thiếu nước.

Tiết kiệm nước. Dung Hà hùng hồn nói: Trời lạnh như vậy, nha hoàn chạy tới chạy lui cũng không dễ dàng.

Cô gia, trên lò trong sương phòng vẫn còn nước nóng. Một tiểu nha hoàn thành thật mở miệng: Không phiền.

Không sao, ta và Quận Chúa nhà các ngươi gạt ra dùng là được. Cớ bị vạch trần, Dung Hà cũng không mất tự nhiên chút nào, ngược lại dùng chân nhẹ nhàng gãi giữa bàn chân Ban Họa. Khiến Ban Họa nhịn không được đạp y hai cước.

Ngâm chân xong, Dung Hà ngồi cuối bàn ôm Ban Họa đến trên giường. Trên giường đã bị bình nước nóng hun đến ấm áp dễ chịu, Ban Họa co lại trong chăn, ngáp một cái: Đã qua giờ Tý, ngủ đi.

Dung Hà ôm nàng vào trong ngực, thấy nàng thật sự buồn ngủ, nhẹ nhàng hôn giữa lông mày nàng một cái: Mơ đẹp.

Ban Họa áp vào ngực y, nghe tiếng tim đập, nặng nề ngủ thiếp đi.

Dù dung mạo ngươi tựa thiên tiên, điên đảo chúng sinh, nhưng tình cảm không thể miễn cưỡng. Ngươi bỏ qua ta, coi như buông tha cho chính ngươi.

Ngươi thì tính là gì, đáng giá để ta buông tha hay không sao? Nữ tử áo đỏ cưỡi trên lưng ngựa, cằm kiêu ngạo có chút giương lên, ánh mắt nhìn hắn ta như đang nhìn một người qua đường A: Muốn cút thì cút, đừng có ở trước mặt ta nói linh tinh, khóc các kiểu. Lúc trước ta đồng ý định ra hôn ước cùng Tạ Lâm ngươi, là do nhìn ngươi có mấy phần tư sắc. Hôm nay ngươi bỏ trốn cùng người khác, ta không ngăn cản ngươi, chỉ mong hai người các ngươi không có ngày hối hận.

Đa tạ Quận Chúa khoan dung độ lượng, Tạ mỗ sẽ không hối hận.

Xùy. Nữ tử trên lưng ngựa cười một tiếng, trong mắt đầy trào phúng: Nam nhân như ngươi, ta đã gặp rất nhiều trong thoại bản.

Nàng ném một cái bao phục nhỏ cho nữ nhân đứng bên cạnh hắn ta: Vật này, xem như tạ lễ ta đưa cho ngươi. Nếu không phải ngươi, ta cũng không biết nam nhân này là loại hang như thế.

Trong tia nắng ban mai nhàn nhạt, sắc mặt nàng hồng nhuận phơn phớt, khóe môi nở nụ cười, một đôi mắt xán lạn, lại tràn đầy hàn ý.

Nhị công tử, Nhị công tử, Đại công tử lại phát sốt, đại phu nói tình huống không được tốt, ngài mau trở lại đi.

Tạ Khải Lâm mở mắt ra, sắc trời ngoài cửa sổ còn chưa sáng, hắn ta nghe thấy giọng của gã sai vặt vội vàng, vội phủ thêm một lớp áo khoác, ngay cả ngoại bào cũng không kịp mặc, liền kéo cửa đi ra ngoài.

Đại ca thế nào?

Đêm qua dùng một chút cháo, tinh thần còn tốt, nào biết được hiện tại phát sốt. Gã sai vặt cầm theo đèn lồng, chậm rãi từng bước đi tới trên mặt tuyết, hiện tại trời còn chưa sáng, hạ nhân quét tuyết vẫn còn trong giấc mộng, tuyết này không ai đến xúc đi.

Đại phu đâu?

Mấy vị thái y và đại phu mời bên ngoài đều có mặt. Gã sai vặt chạy tới lui mấy lượt, lúc nói chuyện còn mang theo tiếng hơi thở: Chính là bọn họ nói tình huống không tốt lắm.

Tạ Khải Lâm biến sắc, bước chân càng nhanh. Đi vào viện đại ca hắn ta đã nghe được tiếng khóc của mẫu thân và tiếng mắng của phụ thân dưới cơn thịnh nộ.

Chúng ta bỏ ra nhiều tiền mời các ngươi, các ngươi hồi báo như vậy sao? Các ngươi còn tự xưng là thần y, sao ngay cả con ta còn trị không hết? !

Phụ thân! Tạ Khải Lâm lo lắng phụ thân thương tâm quá độ, lúc nói chuyện xúc động bất chấp hậu quả, đắc tội những này đại phu, không có bất kỳ chỗ tốt nào với đại ca cũng. Hiện tại đại ca còn phải dựa vào bọn họ cứu chữa, bọn họ đắc tội không nổi những người này.

Trung Bình Bá. Hai đại phu đứng dậy, một người sắc mặt lạnh nhạt nói: Mặc dù hai người chúng ta y thuật không tinh, nhưng cũng là đại phu Phúc Nhạc Quận Chúa nuôi, không phải là người phủ Trung Bình Bá các ngươi. Tục ngữ nói, đánh chó phải nhìn chủ nhân, hai người chúng ta ở trong mắt Bá gia có lẽ chẳng bằng con chó, nhưng cũng chỉ có Phúc Nhạc Quận Chúa mới có thể mắng chúng ta, mà không phải Bá gia.

Bá gia cầu tới cửa ngày Quận Chúa đại hôn, Quận Chúa mềm lòng để cho hai người chúng ta đến đây thay quý công tử chẩn trị, nhưng cũng không có nghĩa là hai người chúng ta phải mặc cho ngươi quở trách. Một đại phu khác bổ sung nói. Nếu Trung Bình Bá không nhìn trúng y thuật hai người chúng ta, vậy bây giờ chúng ta liền cáo từ.

Hai vị đại phu, xin dừng bước. Tạ Khải Lâm đi đến trước mặt hai người, thở dài nói bọn họ: Gia phụ nhất thời nóng lòng, trong lời nói có nhiều mạo phạm, mong hai vị thông cảm.

Thật có lỗi, Tạ nhị công tử, hai huynh đệ chúng ta đều không phải người tính tình tốt, Trung Bình Bá chửi chúng ta, chẳng khác nào không để Quận Chúa nhà chúng ta trong lòng, tục ngữ nói, vua nhục tôi chết, chủ nhục tớ thẹn. Tạ nhị công tử không cần nhiều lời, cáo từ!

Hai đại phu


/172