Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 155 - chương 126

/172


Quân vây bốn mặt, quốc tương bất quốc*, nhóm gian nịnh hoảng sợ không chịu nổi ngày nào nữa, nữ tử hậu cung bi thương liên tục, thút thít vì không thấy tương lai bản thân.

*ý nói sắp không giữ nổi quốc gia.

Nữ tử hậu cung trong loạn thế, sinh tử không do mình quyết định, Hoàng Đế sủng ái các nàng, các nàng được phong quang mấy ngày, đợi Hoàng Đế chán ghét vứt bỏ các nàng, các nàng lại không có con cái, chỉ mặc người chà đạp.

Tạ Uyển Dụ nhìn bộ dáng nhóm cung nhân kinh hoàng không ngừng, mày nhướng lên: "Gấp gáp gì chứ, hoảng thì có ích lợi gì, nếu Dung Hà đánh vào thì các ngươi thành thành thật thật đợi trong phòng chớ không chạy loạn hay đừng chọc trúng tâm tư của hắn, lấy tính cách Dung Hà, tất sẽ không lấy tính mạng của các ngươi."

"Tiện nhân!" Bỗng nhiên Tưởng Lạc từ ngoài cửa sải bước đi vào, hắn ta tát một phát lên mặt Tạ Uyển Dụ, biểu lộ dữ tợn: "Ngươi cứ trông ngóng trẫm thua thế à?"

Một tát này của Tưởng Lạc đánh rất ác, Tạ Uyển Dụ bị đánh ngã trên đất, trong nháy mắt mặt sưng đỏ.

"Nương nương." Cung nữ thiếp thân của Tạ Uyển Dụ bổ nhào vào bên cạnh Tạ Uyển Dụ, quay người dập đầu cuống quít với Tưởng Lạc: "Bệ hạ khai ân, bệ hạ khai ân."

"Nếu năm đó không phải phụ hoàng buộc trẫm cưới ngươi, làm sao trẫm có thể coi trọng nữ nhân như ngươi?" Tưởng Lạc lại tiến lên đá Tạ Uyển Dụ hai cước, quay người nổi giận đùng đùng rời đi.

Nhóm cung nhân câm như hến đưa mắt nhìn Tưởng Lạc rời đi, mới ba chân bốn cẳng nâng Tạ Uyển Dụ từ dưới đất lên.

Tạ Uyển Dụ vịn gương mặt sưng đỏ, cười trầm thấp ra tiếng, cứ như đây là một việc cực kỳ vui sướng.

"Nương nương." Cung nữ thiếp thân nghe tiếng cười này có chút sợ hãi: "Người sao thế?"

"Không sao, tâm trạng ta rất tốt. " Tạ Uyển Dụ cười khanh khách thành tiếng: "Hầu hạ ta rửa mặt, ta muốn đi bồi Thái hậu."

Mặc dù nàng ta không có phong hào chính thức, nhưng ở trước mặt Thái hậu, tất cả phi tần hậu cung không có mặt mũi như nàng ta. Cho nên việc Tưởng Lạc cực kỳ bất mãn với nàng ta nhưng chỉ cần Thái hậu còn một ngày, hắn ta sẽ chẳng thể làm gì.

Trong lòng Tạ Uyển Dụ rõ ràng, đây là Thái hậu cố ý giữ mạng cho mình, không phải thì làm gì cho cả hậu cung đều biết những thứ này. Trên thực tế Thái hậu không thích nàng ta, cũng không thích Thái Tử Phi, đơn giản Thái hậu là một người tốt, không đành lòng thấy những nữ nhân hậu cung như các nàng chịu tội, mới không thể không làm như vậy.

Tạ Uyển Dụ không rõ, vì sao Thái hậu lại nuôi ra một nhi tử như Tưởng Lạc.

Có lẽ giống Thái Thượng Hoàng nhiều hơn một chút?

Ngoài cửa thành của Kinh thành, bốn cửa Đông Nam Tây Bắc đều có binh tiến đánh, phía đông Dung Hà, phía nam Ban Họa, phía tây Đỗ Cửu và Triệu Trọng, phía bắc là Thạch Tấn và mấy vị phụ tá Dung Hà.

"Thạch Tấn, thế mà ngươi thực sự tạo phản. " Tướng Quân đứng trên tường thành cửa bắc không dám tin nhìn Thạch Tấn đang cưỡi trên lưng ngựa: "Tại sao ngươi phải làm như vậy?"

Thạch Tấn nhìn thấy nét mặt người này sợ hãi, đột nhiên cảm giác cảnh tượng trước mắt buồn cười cực kỳ, những người này biết rất rõ hắn không có ý làm phản, lại lên tiếng giết hại cả Thạch gia trước mặt Tưởng Lạc, hiện tại thấy hắn mang binh công đánh, mới ra vẻ ngạc nhiên.

Bày ra bộ dáng này cho ai nhìn đây?

Thạch Tấn hiện tại không thèm.

"Trần Tướng quân không cần ngạc nhiên như thế, bạo quân giết phụ thân của ta, hãm hại gia tộc của ta, không phải đã sớm nhận định ta đã làm phản rồi sao?" Thạch Tấn rút vũ khí trên người ra: "Quân muốn thần phản, thần không thể không phản."

Trong lòng Trần Tướng quân run lên, kết cục của Thạch gia bây giờ không thể bảo là không thảm, Thạch Tấn có phản ứng như thế, cũng không thể trách hắn, chỉ trách bệ hạ nghe tin sàm ngôn, làm trái tim tướng sĩ rét lạnh.

Nếu không phải bệ hạ đã mất đi lòng dân, Dung Hà dẫn đại quân phản loạn, làm sao ngắn ngủi chưa đến một năm đã đánhtừ Trung châu đánh vào trong Kinh Thành.

Không có lòng dân, giang sơn vương triều Tưởng gia coi như không còn.

Trần Tướng quân quay đầu nhìn phía sau các tướng sĩ, trong lòng đau khổ, làm sao ông ta nhẫn tâm để tướng sĩ của mình chết trong tay người của mình, nhưng tất cả người nhà của ông ta đều trong tay bạo quân, nếu hàng thì người cả nhà ông ta đều đầu rơi xuống đất, nhưng nếu liều mạng khổ chiến, chọc giận Dung Hà, đợi lúc phá thành, ông ta cũng không nơi chôn thây.

Điều này bảo ông ta làm sao chọn?

"Trần Tướng quân, chủ công nhà ta là thanh quân trắc*, phản loạn là chiều hướng phát triển, tại sao ông còn muốn bọ ngựa đấu xe, giãy dụa vô ích. " Thạch Tấn cũng không vội công thành: "Chẳng lẽ ông muốn đi đến cuối đường với hôn quân, rồi mới biết đường quay đầu?"

*ý nói mượn danh nghĩa quân chủ để quét sạch gian thần bên cạnh.

"Trần Tướng quân một đời trung quân nhiệt huyết, trong lòng Thạch mỗ đã hiểu. Nhưng Thạch mỗ chỉ muốn hỏi Tướng Quân một câu, ông có xứng với bách tính thiên hạ, xứng với lương tâm của mình không?"

Nếu như Đỗ Cửu ở đây, nhất định sẽ cảm thấy đoạn văn này có chút quen thuộc, bởi vì lúc trước Dung Hà cũng đã nói lời tương tự để hỏi Thạch Tấn.

Tay Trần Tướng quân vịn tường thành, lại không thể hạ lệnh bắn tên.

Bên này Thạch Tấn giằng co lẫn nhau, bên kia Dung Hà đối mặt là tên lão tướng, vị lão tướng này râu tóc bạc phơ, đứng trên tường thành không nói lời nào, không phát mệnh lệnh, cứ như Dung Hà ngoài cửa thành không tồn tại.

"Chủ công, đây là ý gì?" Phụ tá của Dung Hà không hiểu.

"Không có ý gì, không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được ra tay." Dung Hà biết vị lão tướng này, ông từng là bộ hạ cũ của Ban gia, sau đó Ban nguyên soái bị thương, uy vọng của vị lão tướng này trong quân càng ngày càng cao. Nghe nói lúc Ban nguyên soái trong quân đội, ông ta cũng không được trọng dụng, cho nên nhiều năm như vậy, vị lão tướng này và Ban gia vẫn luôn không lui tới.

Những năm nay Ban gia và đám võ tướng không chút lui tới, người bên ngoài xem ra là người đi trà mát thái độ bình thường, cũng không có gì để người ta khó có thể hiểu được.

Nhưng Dung Hà thấy, chén trà lạnh quá nhanh, nhanh đến mức để Dung Hà nghi ngờ, đây đều là để Vân Khánh Đế nhìn.

Cửa nam, Ban Họa cưỡi trên lưng bạch mã cao lớn, ánh mặt trời soi sáng trên người nàng, áo giáp màu bạc phản xạ ra hào quang chói sáng. Người thủ ở cửa thành không phải ai khác mà là Trường Thanh vương trước kia bị bọn họ đánh tơi bời, một người khác ngược lại để Ban Họa có chút ngoài ý muốn, giữa Tạ gia và Tưởng Lạc không thể điều hòa mâu thuẫn, Tưởng Lạc còn để Tạ Khải Lâm đến thủ cửa thành, có thể thấy được trong kinh thành quả thực đã không còn người có thể dùng.

"Chất nữ ngoan của ta, thân là cô nương sao không tránh trong phòng thưởng hoa, nghe vài ca khúc chứ? Hết lần này tới lần khác muốn tới chiến trường thuộc về nam nhân, ta sợ mùi máu tươi quá nặng hù dọa ngươi. " Trường Thanh vương mặc thân bào thân vương, trên mặt còn mang theo sụ ngả ngớn: "Có thể thấy được Dung Hà đối với ngươi cũng không tốt, không thì làm sao hắn cho ngươi đến chỗ như thế? Không bằng mau mau đầu hàng, để biểu thúc tới thương ngươi."

Tạ Khải Lâm đứng ở một bên nghe nói như thế liền nhíu mày, lời này của Trường Thanh vương hơi quá đáng.

Trường Thanh vương không thể không biết lời mình nói có gì không đúng, hắn ta từ trên cao nhìn xuống nữ nhân mặc ngân giáp ngồi trên ngựa: "Nếu ngươi không nghe biểu thúc, biểu thúc chỉ có thể dạy dỗ ngươi một trận rồi."

"Mấy tháng trước biểu thúc mới bị chúng ta đánh tơi bời, hốt hoảng chạy trốn, hiện tại mới qua bao lâu biểu thúc đã quên rồi?" Ban Họa cười lạnh: "Biểu thúc tuổi còn trẻ mà trí nhớ lại không tốt như thế, ta làm vãn bối rất khó xử, hôm nay chỉ có để biểu thúc mở mang kiến thức về chuyện mấy tháng trước, người mới nhớ nổi."

Sắc mặt Trường Thanh vương lập tức trầm xuống, chuyện này đối với hắn ta mà nói chính là sỉ nhục, Ban Họa nhắc lại chuyện xưa, không thể nghi ngờ là lửa cháy đổ thêm dầu, mất hết thể diện.

"Nếu ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, vậy cũng đừng trách bổn vương không khách sáo."

"Có trông thấy không, nhân vật phản diện bình thường trong thoại bản đều thích nói câu này. " Ban Họa nói với tả phó tướng: " Nhớ kỹ, sau này trên chiến trường tuyệt đối không được nói câu nói này."

"Vì sao?" Tả phó tướng thật thà đàng hoàng hỏi: "Câu nói có gì không đúng?"

"Bởi vì người nói câu này, cuối cùng đều thua. " Ban Họa cầm ngân thương hữu phó tướng đưa: "Người từng nói câu này, đều nhận nguyền rủa của thần linh nơi chiến trường, sẽ không có được thắng lợi."

"Còn có thần linh nơi chiến trường à?" Đáng thương cho tín ngưỡng của tả phó tướng đang lung lay sắp đổ.

"Đương nhiên." Ban Họa giơ cằm: "Không thì ngươi chờ xem."

"Ngươi nói nhảm gì đó, Tướng Quân nói có, khẳng định là có!" Hữu phó tướng tín nhiệm Ban Họa vô điều kiện hung hăng lên tiếng, kiên quyết không cho hắn chất vấn Tướng quân.

Ban Họa cười một tiếng, ngẩng đầu đánh một thủ thế: "Các huynh đệ, theo ta lên trên."

"Vâng!"

Giọng hô khí thế giống như mãnh hổ xuống núi, xông thẳng lên trời.

"Hai vị Tướng Quân, bên cửa nam đã đánh nhau."

Một vị tiểu binh chạy đến bên người Đỗ Cửu và Triệu Trọng, hồi báo động tĩnh ba nơi khác.

"Lại là Ban Tướng Quân động thủ đầu tiên?" Triệu Trọng kinh ngạc một phen: "Ta còn tưởng rằng là bên Thạch tiên sinh chứ."

Lấy huyết hải thâm cừu của Thạch Tấn và triều đình, hẳn sẽ không nhịn được động thủ trước.

"Thủ thành cửa nam là ai?" Đỗ Cửu hỏi tiểu binh báo tin tức.

"Là Trường Thanh vương và Tạ Khải Lâm."

"Tạ Khải Lâm..." Đỗ Cửu sờ cằm, lấy tính tình Quận chúa, động thủ cũng không kỳ lạ. Mắt hắn nhìn thủ tướng trên cửa thành có chút sợ hãi, mở miệng nói: " Đã như vậy, chúng ta cũng bắt đầu động thủ."

Hai bên bắt đầu chiến hỏa huyên náo, hai bên giằng co lẫn nhau, các quý nhân nội thành tâm thần bất định bất an, hận không thể ôm vàng bạc châu báu trốn vào trong mật thất.

Bầu không khí ngoài cung khẩn trương, trong cung cũng không tốt gì, thần thái cung nữ thái giám trước khi xuất phát vội vàng, một số người có lá gan tương đối lớn, thậm chí cướp đoạt vàng bạc châu báu của các chủ tử, muốn mạo hiểm chạy ra Hoàng Cung. Thế nhưng Tưởng Lạc làm sao dễ dàng tha thứ cho hành vi này của bọn họ, những thái giám này vừa tới cửa cung đã bị cung tiễn thủ bắn chết.

Châu báu bọn họ ôm trong ngực và máu tươi trên người chảy ra trộn lại với nhau, những châu báu lóe sáng lập tức trở nên bẩn thỉu không chịu nổi.

"Người tới. " Trường Thanh vương đứng trên cửa thành, nhìn Ban Họa càng đánh càng hăng, đánh giết tướng sĩ như hoa rơi nước chảy, trầm mặt nói: " Đưa cung tiễn thủ bổn vương nuôi đến đây."

"Cung tiễn thủ nào?" Trong lòng Tạ Khải Lâm giật mình, không nhịn được hỏi ra lời: "Vương gia còn nuôi thần tiễn thủ?"

"Thần tiễn thủ bổn vương nuôi không phải dạng bình thường." Trường Thanh vương nhìn chằm chằm Ban Họa dưới cửa thành: "Ngay cả Thái Thượng hoàng từng chính miệng tán thưởng hắn ta có di phong của Ban nguyên soái, thế gian ít có binh sĩ đạt đến."

Hắn ta nhớ kỹ trong một lần tranh tài bắn cung, Ban Họa còn cầm bạc đặt người này có thể thắng. Để nàng chết trong tay người mình từng chính miệng tán thưởng, không biết Ban Họa có cam lòng không?

Chỉ trong chốc lát, một người nam nhân thấp lùn đi lên tường thành, tướng mạo hắn ta rất bình thường, cúi đầu không nói một lời, chỉ nắm thật chặt cung tiễn trong tay.

"Ngươi chính là thần tiễn thủ có di phong của Ban nguyên soái, tên gọi là gì?"

Nam nhân gầy lùn gật đầu: "Hồi vương gia, mạt tướng tên là Cao Vượng Thịnh."

"Vượng Thịnh..." Trường Thanh Vương cười một tiếng, gật đầu nói: " Tên này không tệ, ngươi theo bổn vương tới."

Cao Vượng Thịnh đi theo Trường Thanh vương đến bên trường thành, hắn ta lớn lên tương đối thấp,


/172