Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 107 - Chương 76

/118


Editor: Minh

Quan tâm đến bọn họ làm gì, để tỷ cho bảo bối nhà tỷ ăn no trước đã. Tâm tư của Mông Ngữ đều đắt hết lên trên người côn trùng màu lam, nên cũng không để ý nhiều đến mọi thứ xung quanh.

Còn tưởng rằng phía trước chỉ có mấy chục người mà thôi.

Tỷ tỷ thật sự có rất nhiều người! Quân Tư Mặc ghé vào trên người Tiểu Bạch, túm lông hổ thật chặt. Hiển nhiên bị nhiều người như vậy dọa sợ.

Ở cái địa phương khỉ ho cò gày nào làm sao có nhiều. . . Ít người, hai từ còn chưa nói ra khỏi miệng, Mông Ngữ đã bị cảnh tượng đồ sộ trước mặt dọa sợ, ôi không, quân đội Thiên Linh ở đâu ra đây.

Phía trước, Vân trưởng lão mang theo một tiểu đội người với ngựa chặn trước mặt hai người. Bốn phía cũng bị đầy người vây quanh, hiển nhiên, những người này đến để bắt bọn họ.

Tiểu Tư Mặc, chúng ta phải làm sao bây giờ? Mông Ngữ thu hồi bảo bối của mình lại, nói nhỏ ở bên tai Quân Tư Mặc.

Quân Tư Mặc không nói gì, hắn chỉ là một tiểu hài tử năm tuổi có được không? Đáng lẽ ra phải là hắn hỏi Mông Ngữ phải làm gì bây giờ mới đúng chứ? Ngữ tỷ tỷ, mẫu thân nói qua, nếu nhìn thấy quần chiến, thì chúng ta nên nhấc chân bỏ chạy!

Ừ, có đạo lý, chúng ta đi về phía trước thôi. Mông Ngữ đồng ý nói, vươn tay dịch chuyển cơ thể Tiểu Tư Mặc về phía trước, sau đó xoay người ngồi lên trên lưng của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch, xông về phía trước. Quân Tư Mặc ra lệnh.

Sau khi nhận lệnh, Tiểu Bạch gầm một tiếng, nhanh chóng lao ra khỏi vòng vây. May mắn những người đó quá mức khinh địch, chỉ với một nữ nhân và một tiểu hài tử thì tuyệt đối sẽ không chạy ra khỏi vòng vây của họ.

Vì vậy, Tiểu Bạch mang theo Mông Ngữ cùng Quân Tư Mặc chạy trốn rất dễ dàng.

Chết tiệt, đuổi theo cho ta. Vân trưởng lão hét lớn một tiếng. Ra lệnh cho đám lính đuổi theo Quân Tư Mặc cùng Mông Ngữ.

Mẹ kiếp, dám đuổi theo, bảo bối, cắn bọn chúng. Mông Ngữ quay đầu nhìn lại thấy phía sau đông nghìn nghịt người, lập tức lấy ra một cái bình nhỏ màu đen.

Bị triệu hồi, đám côn trùng màu đen vốn tan biến không còn một chút dấu vết lại xuất hiên giống như có kỳ tích. Tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của Mông Ngữ, công kích về phía bọn lính.

Có đám côn trùng màu đen ngăn cản, Tiểu Bạch có thêm nhiều thời gian để chạy trốn hơn. Tuy nhiên, lúc này, Quân Tư Mặc sẽ không bỏ chạy đâu?

Hừ, chính là những người ở nơi này bắt nạt mẫu thân, hắn muốn bào thù cho mẫu thân, cho nổ tung nơi ở của bọn hắn. Lúc gần đi, Quân Tư Mặc có cầm theo một ít viên cầu màu đen do mẫu thân làm ra, để cho Tiểu Bạch vác, số lượng cũng không nhiều lắm.

Tiểu Bạch đi sang bên trái. Quân Tư Mặc ra lệnh, phía bên trái có doanh trướng lớn nhất, ít người nhất, đặc biết rất dễ phòng thủ.

Quân Tư Mặc một tay cầm hỏa chiết tử, một tay lấy viên cầu nhỏ màu đen ra, châm lửa, ném đi. Tiếp đó, Rầm . . . Một tiếng nổ mạnh vang lên.

Chết tiệt, mau đuổi theo cho bản tướng quân, nhanh lên! Vân trưởng lão hổn hển nói rằng. Nhìn bóng dáng màu trắng ở phía xa, hắn lại có cảm giác muốn giết người.

Tiểu hài tử chết tiệt, mới có chưa được bao nhiêu lâu đã làm cho doanh trướng của bọn họ hỗn loạn thành đoàn. Chờ một chút, đó là . . . Lương thảo.

Sắc mặt Vân trưởng lão thay đổi, không quan tâm, vận dụng khinh công chạy như bay về phía Quân Tư Mặc. Phải ngăn chặn Quân Tư Mặc lại trước khi hắn phá hủy toàn bộ.

Cảm nhận được cơn gió mạnh mẽ ở phía sau lưng, Mông Ngữ quay đầu lại, quả nhiên thấy Vân trưởng lão bước đi như bay về phía bọn họ.

Cục cưng, mau qua, cắn hắn ta. Mông Ngữ hét lớn một tiếng, hai tiểu bạch xà đang quấn quýt ở trên cánh tay bay ra ngoài. Tiểu Bạch Sắc rất nhỏ, chỉ lớn bằng một sợi tóc, hơn nữa lại có màu trắng, nên ở trong không trung dường như không nhìn thấy gì.

Chờ đến khi Vân trưởng lão nhận thấy được, hai tiểu bạch sắc đã bám ở trên khuôn mặt hình chữ quốc của hắn. Nói đến cũng thật khéo, tiểu bạch xà cắn ở đâu không cắn, hết lần này đến lần khác cắn trúng hai mắt.

Độc tố ngấm vào da thịt, rất nhanh, hai con mắt của Vân trưởng lão sưng vù lên.

Ngu ngốc. Mông Ngữ khinh bỉ liếc mắt nhìn Vân trưởng lão, tiện đà, phân phó Quân Tư Mặc: Tiểu Tư Mặc, tiếp tục đi về phía trước, đi lên đó làm nổ quân kỳ của bọn họ.

Ha ha ha, nổ quân kỳ sao, đệ thích. Quân Tư Mặc sung sướng nói. Hiện tại, hắn tuyệt đối không sợ, chỉ cần có Ngữ tỷ tỷ ở đây, bọn họ sẽ không bắt được hắn.

Vì vậy, Quân Tư Mặc ra lệnh cho Tiểu Bạch chạy về phía quân kỳ, mà lương thảo vốn là mục tiêu may mắn thoát nạn.

Rầm rầm rầm . . . Mấy viên cầu nhỏ màu đen được ném ra liên tiếp. Ánh lửa bắt đầu lan tràn khắp bốn phía, lương thảo vốn may mắn thoát nạn lại bị lửa lớn tập kích.

Nhanh, nhanh, nhanh đi cứu hoả. Tướng quân trông coi lương thảo kinh hoảng nói.

Quân Tư Mặc đắc ý cười, tiếp tục chạy về phía quân kỳ, trên đường hắn lại ném thêm vài viên cầu nhỏ màu đen nữa.

Ha ha ha, thoải mái, sảng khoái. Tiếng cười trẻ con của Quân Tư




/118