Tham Hoan

Chương 7: Cầu hôn

/118


Chương 7: Cầu hôn


Sau nụ hôn cuồng nhiệt dần dần bình tĩnh, người con gái này khiến cho Thẩm Gia Mộc có chút hoảng hốt, dịu dàng xoa môi cô, ngón tay thô ráp vuốt ve lên làn da mặt mịn màng của cô, mập mờ mà tình "Sắc". Lâm Tiểu Kiều từ từ nhắm mắt lại hưởng thụ, nghe được tiếng cười thỏa mãn của anh, bổng dưng định thần trở lại, đẩy anh ra chạy thật nhanh.


Thẩm Gia Mộc bị cô đẩy ra, cảm thấy bất mãn trong lòng, thấy vẻ mặt kinh hoàng của cô thì thầm mắng trong lòng mình đã quá xúc động, trên mặt ngượng ngùng, hai tay để trên đầu gối không biết làm thế nào để an ủi cô gái đang hoảng sợ. Mặt Lâm Tiểu Kiều đang ửng đỏ nhưng trong lòng không bài xích nụ hôn này, tim đập nhanh biểu hiện cho cô gái đang rụt rè, không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn chiếc nút áo thứ ba trên ngực.


"Khụ...." Thẩm Gia Mộc ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ không khí trầm lặng này, tình yêu là trên hết, con trai phải chủ động, "Anh.... ... Thật xin lỗi, anh không cố ý."


Lời xin lỗi yếu ớt khiến cho Thẩm Gia Mộc cảm thấy mình chưa đủ tự tin, nhưng anh không biết giải thích thế nào với cô là mình nhất thời không kìm lòng nổi mà thôi. Lúc này Lâm Tiểu Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt đỏ bừng còn chưa tản đi. Ánh sáng mỏng manh của buổi sáng sớm lộ ra chút mị hoặc, trong lòng Thẩm Gia Mộc nổi lên một trận nhộn nhạo, giống như hồ nước đầu xuân, bị đảo loạn không thể bình tĩnh trở lại.


"A." Cô chỉ đáp lại một tiếng đơn giản.


"Anh......" Thẩm Gia Mộc ngây ngốc há miệng thở dốc, vẫn không biết nói gì, cuối cùng cũng thất bại không thể giải thích được, không yên hỏi, "Vậy em còn muốn đi vào quân đội sao?"


Lâm Tiểu Kiều thắt dây an toàn, cũng không nhìn anh, im lặng gật đầu. Thẩm Gia Mộc cực kỳ hưng phấn khởi động xe, dọc đường đi đều duy trì trạng thái vui sướng phấn khởi, vào quân khu không có trở ngại gì. Lâm Tiểu Kiều có chút bất đắc dĩ, cô có thể cảm nhận rõ ràng người đàn ông bên cạnh đang rất vui sướng, nhưng không biết tại sao anh lại vui sướng. Là vì nụ hôn kia sao? Nếu là như vậy.... ....Lâm Tiểu Kiều mím môi, im lặng nở nụ cười.


"Tiểu đội trưởng, mau nhìn, không phải con nhóc lần trước kia sao?"


  Lâm Tiểu Kiều đang suy nghĩ lung tung thì bị một âm thanh cắt đứt, cô nhìn xung quanh, chỉ có mình là con gái, liền nở nụ cười gật đầu người nọ. Hình như người sau rất vui vẻ, liền chạy tới, anh chàng mày rậm mắt to này thoạt nhìn vừa có chút ngại ngùng vừa có chút ngây ngô: "Ay, cô còn nhớ rõ ta không? Lần đó ở trước cửa chung cư cục tài chính tôi hỏi đường cô đó!"
  
  
Lâm Tiểu Kiều thấy anh lính này đang kích động, không được tự nhiên quay qua cầu cứu Thẩm Gia Mộc. Thoáng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang luống cuống của cô, anh bước lên trên đem người bảo hộ ở phía sau, giọng điệu không tốt răn dạy:"Xảy ra chuyện gì? Nhàn rỗi hả? Muốn tôi cho chạy việt dã!"


"Doanh trưởng.... ....." Vị chiến sĩ kia cảm thấy có chút oan, nhưng nhìn gương mặt âm trầm đang giận kia nên không dám nói gì.


"Có thể xem anh ta chạy việt dã sao?" Lâm Tiểu Kiều chỉ nghe qua chưa thấy địa hình chạy việt dã, cầm một góc áo của Thẩm Gia Mộc với ánh mắt tỏa sáng.


Thẩm Gia Mộc gật đầu, ngược lại nói: "Trước tiên anh đưa em đến chỗ của anh nghỉ ngơi đã, em ngủ đủ, thời gian nào cũng đi xem được!"


Lâm Tiểu Kiều có ước mơ tha thiết được đến địa phương này làm gì còn tâm trạng đi ngủ, vội vàng vẫy tay: "Không buồn ngủ, không ngủ được, không muốn ngủ!"


"Vậy lúc trước ai quên rửa mặt mà bỏ chạy ra khỏi nhà?" Thẩm Gia Mộc buồn cười nhìn cô, không cho cô cơ hội phản bác, trực tiếp kéo người đến khu dành cho người nhà ở.


  Trong lúc hai người vô vô cùng thân thiết, chiến sĩ bị thương kia chạy về phía tiểu đội trưởng, chuẩn bị càu nhàu, lại bị một người gõ trán. Tiểu đội trưởng nhìn thấy chiến sĩ kia ôm cánh tay liền cười hi hi mắng: "Tôi nói cậu không có mắt nhìn người mà cậu không tin! Cậu thấy thái độ vừa rồi của doanh trưởng rồi, rõ ràng là đang che chở bảo bối của mình, cậu còn chạy tới làm quen! Doanh trưởng đang phát hỏa, tôi đều thấy được!"
  
  
  "Cô gái nào xinh đẹp đều bị doanh trưởng thu về trận địa của mình hết rồi sao? Lần trước chúng ta đi đón cô gái kia? Chuyện này không phải là của ngày hôm qua sao? Mới có một ngày liền thay đổi một người?"
  
  
"So với người ngày hôm qua, cậu thích ai làm chị dâu hơn? Đi nhanh đi, đi tập luyện đi, đừng đợi lát nữa bị doanh trưởng nhìn thấy, cậu đừng nghĩ tối nay được đi ngủ!"


Thẩm Gia Mộc vội vã đi vào phòng làm việc, đưa Lâm Tiểu Kiều vào ký túc xá của mình, tùy ý dặn dò đôi câu liền đóng cửa đi ra ngoài. Lâm Tiểu Kiều đi lòng vòng trong phòng, giường chiếu chỉnh tề, ngay cả cái gối cũng vuông vức sạch sẽ, khác với một số đàn ông lôi thôi, phòng của Thẩm Gia Mộc sạch sẽ đến mức làm cho Lâm Tiểu Kiều phải líu lưỡi không nói lên lời.


Dù sao không có chuyện gì làm, cô ngồi xem TV rồi ngủ bù, trước khi đi Thẩm Gia Mộc không có nói phòng nào dành cho khách. Có hai phòng, liếc mắt có thể nhìn thấy. Nhưng không có chủ nhà cho phép, cô cũng không dám vào phòng khác ngủ. Suy nghĩ mãi, cô vào phòng lấy chăn ra, nằm trên ghế sô pha.


Lúc Thẩm Gia Mộc lên lầu, khóe miệng cười càng lúc càng lớn, nhớ tới vừa rồi doanh trưởng tiểu đoàn 2 nghe nói anh dẫn theo một cô gái tới nhưng không phải là Lâm Tĩnh Hảo, lại cảm thấy buồn cười. Tiếng mở cửa rất nhỏ, không quấy nhiễu đến giấc mộng của cô, trong mắt anh là một cái chăn nhỏ màu xanh, cảm thấy đáy lòng có chút biến hóa.


"Sao lại ngủ ở chỗ này?" Anh lẩm bẩm đi tới, bế cô lên, bước đến phòng khách mà lại thấy bồi hồi, cuối cùng cũng tới phòng khách, ra ngoài cởi áo khoác thường phục, tháo caravat tiện tay ném trên sô pha, vào phòng bếp.... ...... ...... ...... .....


Khi Lâm Tiểu Kiều tỉnh lại, có chút không thích ứng với cảnh bốn phía là bức tường trắng, khác với gian phòng lúc trước cô ngủ. Cô mở mắt nằm trên giường, nghe được âm thanh bên ngoài "Xuy lạp.... ..." một âm thanh vang lên, chắc là âm thanh đang nấu ăn, giùng giằng ngồi



/118