Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 69 - Chương 38

/191


Editor: linglink

Ánh mắt của Quân Mặc U lóe lên, năm đó Chu Vương Thủy Dật cản một kiếm trí mạng cho Thiển Thiển, nhưng vẫn không cứu được nàng ấy, thậm chí là cả đứa bé không có duyên kia. . .

Con ngươi quỷ quyệt thoáng hiện lên vẻ đau đớn, hắn nhắm chặt mắt lại, nếu như, Chu Vương phi là nàng. . . Thì tốt biết bao?

Ít nhất, hắn còn có một mong đợi. . .

Nhưng vừa nghĩ tới việc nàng gả cho người khác, sinh máu mủ của nam nhân khác, trái tim vỡ nát kia lại rỉ máu lần nữa.

Phụt —— Trái tim Quân Mặc U đau đến mức nôn ra một ngụm máu, trong lúc giật mình, hắn tựa như nhìn thấy đáy mắt chứa đầy sự đau lòng của nữ tử tuyệt thế kia.

Mạc Vấn không đành lòng nên quay đầu đi, mỗi lần nói chuyện liên quan đến chủ mẫu, cho dù chủ tử nhìn thấy người nào, đều như nhìn thấy bóng hình của chủ mẫu, cho nên. . . Con ngươi của hắn trở nên lạnh lẽo, những kẻ không an phận, trước sau gì thì hắn cũng đuổi từng người đi.

Ở trong lòng hắn, hắn vẫn luôn cho rằng chủ mẫu chưa chết, mà đang trốn ở một nơi hẻo lánh.

Chủ tử, Chu Vương phi là nô tỳ phục vụ bên cạnh Chu Vương trước đây, bởi vì mẫu phi của Chu Vương không thích nên đã đuổi ra ngoài, trước đây không lâu mới được người ta phát hiện ra, rồi báo cho Chu Vương, ngài ấy vừa mới phái người đi nghênh đón, nghe nói tiểu thế tử khoảng ba tuổi. dienDAnlEquyd0n. Trong lòng Mạc Vấn có chút thương cảm, nếu năm đó không phái Mạc Tinh tới chăm sóc chủ mẫu, ít nhất nàng ta sẽ không có cơ hội bắt tay với Liêu Vương, sai trăm tên lính tinh nhuệ bao vây chủ tử để kéo dài thời gian, gây ra bi kịch, có lẽ tiểu chủ tử cũng đã lớn bằng chừng đó.

Đáy mắt Quân Mặc U u ám, ngay từ trước khi Thiển Thiển rời đi, đứa bé của hắn đã không còn, hôm nay, thế tử ba tuổi do Chu Vương phi sinh ra, cũng lớn hơn mấy tháng so với đứa bé của hắn.

Vuốt tượng gỗ nhỏ trong tay áo, trong đầu hắn đều là hồi ức ấm áp ngày xưa.

Bỏ đi. Quân Mặc U mệt mỏi vung tay, hắn thầm nghĩ rằng sẽ dành thời gian đi xem một chút, nếu Thiển Thiển còn sống, tất nhiên sẽ ở lại bên cạnh Chu Vương.

Dường như Mạc Vấn nhìn thấu tâm tư của chủ tử, nghĩ đến việc chủ tử đang lập kế hoạch tấn công Tuyết Lâm, hắn vội vàng nói: Chủ tử, Chu Vương phi không phải là chủ mẫu, nàng ấy. . . Là một người bại liệt, nửa thân dưới bị liệt.

Quân Mặc U gật đầu, tỏ vẻ không có hứng thú.

Mạc Vấn thấy vậy, có hàng tá câu khuyên giải ở trong lòng, hắn không biết nên mở miệng như thế nào, đang định đi ra ngoài, thì thấy cửa Ngự Thư Phòng bị đẩy ra, mùi son phấn phả vào mặt, ngay sau đó Thương Tiệp Ảnh mặc áo voan mỏng màu đỏ bưng cái khay thướt tha đi tới.

Hoàng thượng, Ảnh Nhi tự mình nấu một chén cháo tuyết liên, ngài nếm thử một chút. Thương Tiệp Ảnh chu đáo đặt lên long án, dường như muốn dính cả cơ thể lên người Quân Mặc U, thấy hắn cau mày không vui, nàng cười duyên dáng cách ra xa một thước.

Da mặt Mạc Vấn co rúm lại, liếc nhìn chủ tử với vẻ đồng cảm, hắn thu lại ánh sáng sắc bén trong con ngươi, chẳng biết tại sao, Thương Tiệp Ảnh liên tục bắt chước chủ mẫu quyến rũ chủ tử, chủ tử không tức giận, chỉ có trước và sau ngày giỗ của chủ mẫu thì tâm trạng của chủ tử mới sa sút, hoặc là tâm tình dao động khi nghe được tin tức của chủ mẫu, đều bị Thương Tiệp Ảnh nắm trong lòng bàn tay, nếu không phải lần đó hắn kịp thời chạy tới, chỉ sợ nàng ta đã được như ý.

Bưng xuống đi. Quân Mặc U lạnh lùng nói, cũng không nhìn Thương Tiệp Ảnh một cái.

Hoàng thượng. . . Thương Tiệp Ảnh giậm chân, hờn dỗi nói: Cháo tuyết liên do Ảnh Nhi nấu mấy canh giờ, Hoàng thượng nếm thử một chút xem mùi vị như thế nào? Nếu như không ngon, Ảnh Nhi tiếp tục cố gắng học.

Mạc Vấn thấy Thương Tiệp Ảnh khó ứng phó, hắn nhức đầu thay cho chủ tử, rõ ràng chủ tử đã giết phụ vương và mẫu hậu của nàng ta, nàng ta chẳng những không căm hận chủ tử, ngược lại càng thâm tình hơn thường ngày, cả ngày tìm đủ mọi lý do để quấn chủ tử không rời.

Choang——

Quân Mặc U vung tay lên, chén sứ hoa văn mạ vàng tinh xảo rơi xuống đất, cháo tuyết liên đổ đầy trên đất.

Trên khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của Thương Tiệp Ảnh hiện lên sự lo lắng, ngay sau đó, nàng ngẩng đầu mỉm cười, không hề tức giận vì hành động của Quân Mặc U mà cười nói: Hoàng thượng, ngài không thích cháo tuyết liên à, lần sau Ảnh Nhi sẽ chú ý. Trong đôi mắt to long lanh có sự uất ức, Hoàng thượng, Ảnh Nhi thích cung Tẩm Nguyệt, có thể cho Ảnh Nhi chuyển tới đó được không?

Thấy Quân Mặc U không lên tiếng, Thương Tiệp Ảnh quỳ trên mặt đất, cầu xin: Ảnh Nhi có hôn ước với Hoàng thượng từ nhỏ, Hoàng thượng yêu thích nữ nhân khác, khi đó Ảnh Nhi bị nuông chiều sinh hư, trong lòng ghen ghét công chúa Trường Nhạc nên nảy sinh ý đồ xấu. . . Tất cả những chuyện gặp phải sau đó, khiến cho Ảnh Nhi ngã từ thiên đường xuống mặt đất, tự nghiệm thấy cuộc sống nhiều cay đắng, Ảnh Nhi đã bỏ tính tình ganh ghét độc ác trong quá khứ, duy chỉ có tấm lòng với Hoàng thượng là không thay đổi, vì muốn ở cùng Hoàng thượng, cho dù bị xem thường, chửi rủa, châm chọc, ức hiếp như thế nào, Ảnh Nhi cũng vui vẻ chịu đựng, chỉ không thể chịu được việc Hoàng thượng tới tẩm cung của tỷ tỷ, nghe thấy tiếng cười vui vẻ… của Hoàng thượng và cung điện của tỷ tỷ truyền tới, Ảnh Nhi tủi thân, nhưng đó cũng là tội lỗi do bản thân gây ra, chỉ khẩn cầu Hoàng thượng cho Ảnh Nhi chuyển ra xa tẩm cung của tỷ tỷ.

Đôi mắt to ươn ướt của Thương Tiệp Ảnh dịu dàng nhìn Quân Mặc U, trong lòng nàng oán giận hắn, nghe thấy tin tiện nhân Thủy Khanh Y kia chết, nàng nằm mơ cũng cười đến mức tỉnh lại, nàng biết, cơ hội của nàng đã tới, cho nên, cho dù Quân Mặc U không đếm xỉa đến nàng như thế nào, nàng đều coi như không thấy, vẫn luôn làm đủ mọi chuyện ‘thân thiết’ theo ý mình.

Nàng cho rằng, không có tiện nhân Thủy Khanh Y kia chặn đường, Quân Mặc U sớm muộn cũng sẽ bị nàng làm cảm động, nhưng không ngờ rằng ngàn tính vạn tính, lại bỏ qua tam muội xấu xí kia, cho dù là tướng mạo, dáng người, gia thế đều không thể sánh với nàng, nhưng lại lọt vào mắt của Quân Mặc U, cách mấy ngày, hắn đều tới tẩm cung của Thương Cán.

Lòng đố kỵ cuộn trào mãnh liệt, Thương Tiệp Ảnh nắm chặt lòng bàn tay, cơn đau nhói trong lòng bàn tay làm cho nàng khôi phục lý trí.

Ánh sáng trong mắt lóe lên, nàng cắn răng, quỳ xuống đất dập đầu nói: Nếu Hoàng thượng không thích Ảnh Nhi, thỉnh cầu Hoàng thượng thành toàn cho Ảnh Nhi. . .

Người đâu, đưa nàng ta tới An Thiện Phường. Gân xanh trên trán Quân Mặc U nổi lên, hắn nắm chặt cánh tay đặt ở trên đầu gối, khống chế được sát khí phát ra ngoài, để tránh không cẩn thận, sẽ phế nàng ta.

Mạc Vấn nhận lệnh, hắn giương mắt nhìn Thương Tiệp Ảnh, nhanh chóng ném nàng ta tới An Thiện Phường xa xôi ở phía bắc hoàng cung.

An Thiện Phường không phải là cung điện, mà là chỗ ở của công nhân xây dựng Phật tháp, ở trong góc phía




/191