Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 72 - Chương 39

/191


Editor: linglink

Trở lại hậu viện, Nam Cung Đệ thở phào nhẹ nhõm, may mà Hi Nhi đã đi cùng sư phụ, nếu đụng mặt Quản Lạc, tất cả mọi chuyện đều sẽ bị bại lộ.

Hồng Tiêu, lấy kim chỉ cho ta. Trong lòng Nam Cung Đệ có chút nhớ nhung nhi tử, nàng nhớ ra chiếc áo lông cừu vẫn chưa làm xong, nhân lúc nhi tử không ở đây, nàng phải mau chóng hoàn thành, có lẽ lúc gặp lại thì Hi Nhi có thể mặc nó.

Đột nhiên, dưới ánh nến chập chờn trên bàn, phản chiếu một bóng đen, tay Nam Cung Đệ dừng lại, nàng lập tức bắn cây kim đang cầm trong tay về phía xà nhà, bóng đen trên xà nhà lóe lên, phá cửa sổ thoát ra ngoài.

Mặt Nam Cung Đệ trầm xuống, thầm oán hận đôi chân vô dụng này, ngay cả một người cũng không bắt được.

Nhìn cửa sổ mở lớn, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, nàng mới trở về không bao lâu, hoàn toàn không có kẻ thù mạnh nào, rốt cuộc kẻ đó là người của ai?

Hồng Tiêu bước vào cửa, thấy cửa sổ mở toang, nàng giật mình, miệng lẩm nhẩm: Rõ ràng mình đã đóng kỹ cửa sổ, tại sao nó lại mở? Nếu chủ tử bị cảm lạnh thì phải làm sao?

Nàng nhớ ra nếu chủ tử bị cảm lạnh, sẽ khiến độc tố phát tác, sắc mặt của Hồng Tiêu có chút trắng bệch, thầm trách mình quá sơ suất.

Không sao, có một tiểu tặc. Hình như nhìn thấu suy nghĩ của Hồng Tiêu, Nam Cung Đệ thả lỏng người, nói: Ngươi sai người đi điều tra một chút.

Chủ tử có bị thương không? Nghe vậy, sắc mặt Hồng Tiêu thay đổi, trong lòng nghĩ nhất định không được để bên cạnh chủ tử không có ai, Quản Lạc gặp ngày hôm nay, cũng không phải là nhân vật đơn giản.

Không. Nam Cung Đệ lắc đầu, người tới không có ác ý, nếu không nàng đã sớm nhận ra.

Là Mộ Vân sao? Hồng Tiêu nghĩ tới các mối quan hệ trong mấy năm gần đây, chỉ có Mộ Vân là kẻ tình nghi lớn nhất.

Không phải. Bên cạnh Mộ Vân không có người giỏi như vậy, vừa nhìn đã biết là người có bản lĩnh, toát ra sát khí nồng đậm, dường như là hắn đã giết người rồi mới tới đây, chắc chắn chủ nhân sau lưng không tầm thường.

Hồng Tiêu cau mày, nàng thận trọng xoay người đi ra ngoài tìm tỷ tỷ bàn bạc.

. . . . . .

Người áo đen chạy ra xa khỏi vương phủ, thấy đã cắt đuôi được ám vệ, hắn quay đầu lại nhìn về hướng hậu viện, hắn âm thầm kinh hãi, không ngờ một nữ nhân tàn phế lại có được sự ưu ái của con ma ốm Chu Vương, có thể nói ám vệ trong ngôi nhà kia nhiều đến mức gió thổi không lọt.

Kỳ lạ, làm thế nào mà hắn bị nữ nhân kia phát hiện ra?

Hắn vò đầu suy nghĩ một lát, nhưng không tìm ra manh mối, trên đời chỉ có vài người có thể phát hiện ra hơi thở của hắn, hôm nay bị một nữ nhân tàn phế phát giác, trong lòng hắn có chút không cam lòng, muốn thử đi dò xét một lần nữa.

Thôi, vẫn nên quay về bẩm báo nhiệm vụ mà chủ tử giao. Bóng dáng của hắn lóe lên, hòa vào trong bóng đêm, chỉ mất một ngày, hắn đã đến hoàng cung Bắc Thương, tốc độ kia có thể so sánh với máy bay ở hiện đại, nếu như Nam Cung Đệ biết được, nhất định nàng sẽ ngưỡng mộ và ghen tị.

Mạc Vấn đã canh giữ ở cửa Ngự Thư Phòng từ lâu, thấy người Mạc Vũ đầy gió bụi, hắn vội vàng hỏi: “Đã điều tra rõ ràng chưa? Hắn thầm trách bản thân tạm thời còn có việc, nên mới giao nhiệm vụ này cho Mạc Vũ.

Ừ, chân của nữ nhân kia bị tàn phế, trông như là một phụ nhân bình thường, nhưng biết võ công, hơn nữa còn phát hiện ra ta. . . dI3ndanLeQuYdOn. Mạc Vũ vẫn canh cánh trong lòng việc Nam Cung Đệ phát hiện ra hắn.

Mạc Vấn nôn nóng cắt ngang: Nói vấn đề chính. Thật là làm người ta sốt ruột, hắn hận không thể tát chết Mạc Vũ đang nói lảm nhảm.

Không phải. Mạc Vũ miêu tả đại khái hình dáng của Nam Cung Đệ, rất bình thường, không đẹp mắt hay liếc mắt nhìn một cái là bị rung động từ đáy lòng, thậm chí cả đời không thể quên như chủ mẫu.

Mạc Vấn rất thất vọng, băn khoăn không biết có nên nói cho chủ tử biết hay không, nếu như không nói, chủ tử tức giận, hắn lại phải chịu tội, nếu nói ra, nhất định chủ tử sẽ đau lòng.

Ngươi đi bẩm báo, ta đi ngủ đây. Tròng mắt Mạc Vũ quay tít một vòng, chỉ sợ Mạc Vấn toan tính thêm điều gì với hắn nên chạy nhanh như làn khói.

Mạc Vấn nhìn thấy cảnh này, vuốt vuốt mũi, trong lòng có chút phiền muộn, năm đó ở Tuyết Lâm quốc, hắn với Mạc Ưu cũng như vậy, nhưng cái chết của chủ mẫu, nguyên nhân chủ yếu là vì Mạc Ưu.

Đẩy cửa ra, hắn nhìn thấy Quân Mặc U đang nằm nghiêng ở trên ghế rồng nhắm mắt ngủ, hắn bước tới mà không phát ra tiếng động, đứng chờ ở bên cạnh.

Mạc Vũ về rồi à? Quân Mặc U chỉ đang lim dim ngủ, đại khái đều nghe được cuộc nói chuyện ở bên ngoài, trong lòng hắn đau nhói, bực bội đẩy đống tấu chương chồng chất ra. Soạt soạt tấu chương lập tức rơi tán loạn trên đất.

Mạc Vấn mím môi, hắn biết nói hay không nói, đã không còn quan trọng nữa, chủ tử đã nghe thấy.

Chủ tử, có thể là chủ mẫu dịch dung? Nếu không, thuộc hạ sẽ đích thân đi một chuyến? Mạc Vũ không quen biết chủ mẫu, cũng không hiểu rõ thói quen của chủ mẫu. Trong lòng Mạc Vấn ôm một tia hi vọng, bọn họ đã lật tung lên hết, đều không tìm được, mà Chu Vương là mối nghi ngờ lớn nhất.

Nhưng mà, số tuổi của đứa bé kia không nhỏ!?

Thật đúng là làm khổ Mạc Vấn, nếu như tìm được di hài của chủ mẫu, sẽ có thể cắt đứt kỳ vọng của bọn hắn.

Có lẽ, chủ tử cũng sẽ không khổ sở như vậy?

Khóe miệng hắn nở nụ cười khổ, lời nói trấn an như vậy, chính hắn cũng không tin, nói chi là chủ tử?

Không cần. Con ngươi đỏ ngầu của Quân Mặc U lộ ra ánh sáng lạnh thấu xương, hắn nhấc bút lên viết rất nhanh. Trần Nhi thế nào?

Trong lòng Mạc Vấn rơi ‘lộp bộp’, mấy năm gần đây, chủ tử vẫn sai người dạy Đế Vương thuật cho Quân Trần Kiêu gần năm tuổi, trong lòng hắn có dự cảm xấu, chẳng lẽ chủ tử muốn giao ngôi vị Hoàng đế cho Quân Trần Kiêu, rồi sau đó đi tìm chủ mẫu ư?

Trong bụng run lên, Mạc Vấn vội vàng bật thốt lên: Chủ tử, Tiểu Vương gia còn nhỏ, nhiệm vụ học tập quá nặng nề, có phải người muốn giảm nhẹ một chút?

Quân Mặc U kinh ngạc nhìn ba bức vẽ trong tay, đều là ba khuôn mặt khác nhau của Nam Cung Đệ, hắn lẩm bẩm: Có lẽ ta không có thời gian.

. . . Không có thời gian?

Mạc Vấn không dám nghĩ tới ý nghĩa trong câu nói kia, hắn không khỏi trách móc Nam Cung Đệ.

Chủ tử. . . Mạc Vấn còn chưa nói xong, thì nghe thấy giọng nói truyền từ ngoài cửa vào: Ơ, vị tiểu nương tử này, nàng tới đưa đồ ăn cho ta sao?

Mạc Vấn khẽ cau mày, giọng nói của Mạc Vũ. . .


/191