Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 85 - Chương 49

/191


Thương Hoán rất thức thời, thấy mình bị chặn lại trong lòng liền biết đối phương đã nắm được tình hình, cho nên không kháng cự, đưa đứa bé cho Thủy Minh Hách rồi cùng đi với bọn hắn đến Cung Trường Nhạc.

Nam Cung Đệ nhìn nhi tử trong lòng Thủy Minh Hách, trong mắt có một tầng sương che phủ, đưa tay đỡ lấy rồi dịu dàng vuốt ve bộ mặt đang ngủ của cậu, trong lòng khẽ thở dài.

“Tam công chúa không có lời giải thích nào sao?” Nam Cung Đệ ôm chặt lấy Nam Cung Hi, nhìn thẳng vào Thương Hoán với ánh mắt lạnh lùng như băng, thấy mặt nàng ta không có chút biểu cảm nào, tự nhiên trong lòng dâng lên một cơn thịnh nộ.

Năm lần bảy lượt hãm hại nhi tử của nàng, lần đầu tiên muốn lấy mạng Hi Nhi, nên phải trả giá là mất thai nhi trong bụng. Thế nhưng nàng ta vẫn không rút ra bài học mà lại bắt cóc Hi Nhi một lần nữa, làm sao mà nàng không nổi cơn thịnh nộ cơ chứ?

Thương Hoán nhắm mắt, cất giọng lạnh lùng: “Đúng như ngươi suy đoán, ta mượn nhi tử của ngươi chỉ vì khiến cho các ngươi ra tay trừng trị lão bà tiện nhân, hiện tại đã đạt được mục đích rồi nên ta mang nhi tử ngươi đến trả, hoàn hảo không thiếu một sợi tóc, suất diễn này cũng nên kết thúc rồi.”

“Ta muốn biết làm sao ngươi có thể sai khiến bất tử nhân?” Nam Cung Đệ muốn biết rốt cuộc là nàng ta biết được bao nhiêu bí mật của An Linh và Thương Chất.

“Ta chỉ có thể nói là đừng có cho rằng lòng người là tuyệt mỹ mà giảm bớt phòng ngự đối với người không có khả năng uy hiếp, đừng có nuôi dưỡng ra một kẻ vong ơn phụ nghĩa ở bên cạnh.” Nói xong, Thương Hoán bèn xoay người rời đi.

Lòng Nam Cung Đệ nặng trĩu, Thương Hoán nói có như vẻ không liên quan gì nhưng câu nào cũng giống như nhắc nhở.

Người mà bọn họ không đề phòng chỉ có thể là người thân bên ngoài, càng có thể là một đứa bé, vậy thì kẻ vong ơn phụ nghĩa đó chẳng phải chính là Quân Trần Kiêu sao?

Đứa nhỏ này xưa nay đều bênh vực Quân Mặc U, lẽ nào lại có lòng lang dạ sói? Hoặc là trên người nó có bí mật mà không muốn người khác biết?

“Thủy Minh Hách, các ngươi nghe được cái gì?” Nam Cung Đệ nghĩ tới lúc Thủy Minh Hách tìm được nhi tử là ở trong gian phòng tối giam giữ An Linh, như vậy chắc sẽ nghe được một chút chuyện gì đó hữu dụng chứ?

“Thương Tiệp Ảnh biết cái gì thì Thương Hoán đều biết cái đó.” Trong lòng Thủy Minh Hách hừ lạnh một tiếng, nỗi căm hận đối với hành động của Thương Hoán dâng lên đến cực điểm. Ả ta dám cướp nhi tử ngay từ trong tay bọn họ, phá hỏng ấn tượng của bọn họ ở trong lòng Nam Cung Đệ, đương nhiên là không thể tha thứ được. Nhưng xem ra ả ta cũng có một chút hữu dụng nên trước tiên cứ tạm thời để cho ả ta ung dung tự tại một phen.

Nam Cung Đệ gật đầu hiểu rõ, nghe xong lời của Thủy Minh Hách thì trong lòng lại thấy tội nghiệp thay cho Thương Hoán. Ban đầu nàng ta bị Thương Tiệp Ảnh lợi dụng làm cho mất cả con, tỉnh ngộ lại rồi mà vẫn còn bị Thương Tiệp Ảnh sắp đặt rơi vào bẫy, khiến nàng ta đẩy trách nhiệm cho Thái hậu, một lòng muốn ép Thái hậu vào chỗ chết, nhưng thật ra lại là báo thù thay cho Thương Tiệp Ảnh.

“Ta cảm thấy Thương Hoán có chút không bình thường, nàng ta chỉ một lòng nghĩ đến chuyện sinh con để thực hiện hiệp ước đã ký kết trước đây với Quân Mặc U, vì cái gì lại bỏ qua cho Hi Nhi?” Nam Cung Đệ nhíu chặt chân mày, lúc trước đúng là vì lý do này nên nàng ta mới nảy ra tâm tư, mới mất đi đứa con, lần này đã bắt được Hi Nhi đi một cách chắc chắn như vậy thì tại sao nàng ta lại không gây tổn hại gì cho nó?

Rất là vô lý mà!

“Có lẽ là nàng ta nghĩ thông suốt rồi, một tờ hiệp ước kia cũng chỉ là một tờ giấy lộn thôi, nếu Quân Mặc U không muốn thì nàng ta có sinh ra một đống nhi tử cũng đều vô dụng. Nếu như nàng ta an phận thủ thường thì chắc chắn cả nửa đời sau không phải lo đến phú quý.” Thủy Minh Hách khẽ cười, Quân Mặc U kia là kẻ không chịu được thiệt thòi, thích đánh nhanh thắng nhanh, giảm bớt phiền hà mà lại đạt được kết quả như ý muốn, nếu có thể lợi dụng thì sẽ lợi dụng một cách triệt để, mà vận mệnh của Thương Hoán lại quá bất hạnh, trở thành quân cờ trong tay Quân Mặc U. Nếu ả ta không chạm đến giới hạn của hắn ta thì không sao, nhưng một khi đã động phải vảy ngược của hắn ta thì hắn ta sẽ không chút lưu tình nào mà một chưởng đánh chết.

Nam Cung Đệ chỉ cười mà không nói gì, dịu dàng nhìn chăm chú vào hình hài bé nhỏ trong lòng, cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt đỏ bừng, nàng nói với Hồng Tiêu: “Gọi Bắc Viên Trần tới đây một chuyến.” Có một số việc càng giải quyết nhanh chóng thì càng tốt, sợ là Thái hậu sẽ chẳng còn sống được mấy ngày, nàng không thể chịu được bất kỳ biến cố nào.

Hồng Tiêu tuân lệnh rồi vội vàng rời đi.

Ánh mắt của Thủy Minh Hách lóe lên, sóng gió nổi lên trong đôi mắt đào hoa, hắn lặng lẽ nhìn chăm chú vào Nam Cung Đệ, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Nàng, khi nào quay về Nam Chiếu?”

Nam Cung Đệ ngẩn ra, mới chỉ một thời gian ngắn mà nhiều chuyện đã lũ lượt kéo đến, trong lòng rối tung rối mù, ngay từ đầu nàng đã không nghĩ đến Nam Chiếu, một câu nhắc nhở thông thường thôi cũng khiến nàng tỉnh ngộ, nghĩ đến phụ hoàng và mẫu hậu, vẻ mặt lại u sầu hẳn xuống.

“Tạm thời đừng nói gì cả.” Nếu như những người đó biết nàng còn sống thì không biết sẽ lại gây ra sóng gió gì nữa. “Ngươi cứ về Nam Chiếu trước, có lẽ Nam Chiếu cũng đã không còn yên ổn nữa rồi.”

Thủy Minh Hách bình tĩnh nhìn vào mắt Nam Cung Đệ rồi tức giận phất tay áo rời đi.

Nam Cung Đệ hơi ngỡ ngàng, không biết lại chọc phải chỗ nào khiến hắn buồn bực rồi. Nhưng nàng cũng chẳng hơi đâu quan tâm hắn, gọi Tử Tâm đẩy nàng vào trong nội điện thì trông thấy Quân Mặc U đã mặc y phục chỉnh tề.

Quân Mặc U sợ nhi tử đè nặng Nam Cung Đệ nên tự ý ôm vào ngực, đặt cậu bé lên giường rồi đắp chăn cẩn thận, còn chưa kịp nói lời uất ức nào thì đã bị Bắc Viên Trần vội vàng xông tới cắt ngang.

“Nhi tử bị thương sao?” Bắc Viên Trần long đong vất vả, trước đó hắn còn chưa nhận được thông báo là đã tìm được nhi tử, đang có chuyện cần đến tìm Nam Cung Đệ thương lượng thì đúng lúc đi được nửa đường thì gặp Hồng Tiêu, thấy vẻ mặt nàng nôn nóng nên tưởng lầm rằng nhi tử đã xảy ra chuyện.

Hiện giờ nhìn thấy nhi tử đang ngủ say trên giường, gương mặt đỏ bừng, cực kỳ bình thường, hắn thấy hơi xấu hổ vì ban đầu mình đã luống cuống.

“Ngươi bắt mạch cho nhi tử, vì sao ồn ào như vậy mà nó vẫn không tỉnh?” Nam Cung Đệ cất lời giải vây cho Bắc Viên Trần, tránh để Quân Mặc U giành trước kích động hắn mấy câu khiến hắn xù lông, lúc đó việc giải cổ độc sẽ trở nên khó khăn.

Trong lòng Quân Mặc U vốn đã khó chịu, càng nhìn Bắc Viên Trần lại càng thấy khó chịu hơn, vô duyên vô cớ phá hoại tình cảm phu thê của bọn hắn.

Khóe môi Bắc Viên Trần nở nụ cười yếu ớt hiền lành, vén tay áo lên rồi bắt mạch cho Nam Cung Hi, “Đừng lo, chỉ là uống phải thuốc an thần, không có tổn hại gì về thân thể.”

Quân Mặc U thở phào nhẹ nhõm, Thương Hoán muốn thoát khỏi chuyện này nên không gây ra chuyện gì hồ đồ, hắn sẽ không truy cứu nàng ta.

“Ngươi điều trị chân cho Thiển Thiển.” Quân Mặc U đưa hộp gỗ cho Bắc Viên Trần rồi nhìn xuống chân Nam Cung Đệ, không khỏi nghĩ lại chuyện trước đây, ngực lại đau đớn âm ỉ.

Bắc Viên Trần nhìn hộp gỗ trong tay, mở ra thì nhìn thấy Bạch Tử hoa màu xanh lưu ly, hắn thận trọng lấy ra rồi kê đơn thuốc đưa cho Quân Mặc U, “Sai người đun một thùng nước nóng, rồi thả thuốc vào đun, đến khi nào thùng nước sôi sùng sục mới ngừng lại.”

Quân Mặc U nghĩ đến chuyện để cho hai người bọn họ ở chung thì có chút không vừa ý, nhưng nếu giao cho người khác đi làm thì hắn không yên lòng nên phải đích thân đi.

Bắc Viên Trần tìm thấy một chén sứ màu trắng muốt, lấy Bạch Tử hoa ra rồi móc một lọ nước thuốc từ trong ngực ra đổ vào trong chén, thả bông hoa vào rồi giã nát, đưa cho Nam Cung Đệ: “Uống hết đi.”

Nam Cung Đệ nhìn chất lỏng đậm đặc màu xanh biếc lại còn bốc mùi, nàng đưa tay bóp chặt mũi rồi ngửa cổ uống cạn.

“Nước!” Nàng đau khổ nhìn về phía Bắc Viên Trần gào lên.

“Không thể uống nước.” Bắc Viên Trần ngăn lại.

Mùi vị xông lên trong miệng Nam Cung Đệ khó chịu đến mức muốn hôn mê bất tỉnh. Vốn cho là một bông hoa đẹp đẽ như vậy thì mùi phải rất dễ chịu mới đúng, vậy mà lại cực kỳ hôi thối!

Không qua bao nhiêu lâu mà toàn thân Nam Cung Đệ đã nóng lên, dù chỉ mặc phong phanh vài cái áo mỏng nhưng lại giống như đang được bọc trong chăn bông vừa dày vừa nặng giữa mùa hè. Gương mặt trắng xanh trở nên đỏ hồng, từ từ chảy ra mồ hôi, nhưng khi Nam Cung Đệ nhìn đến thì thấy mồ hôi màu xanh đen liền bị dọa sợ giật mình một cái.

“Bắc Viên Trần, mồ hôi của ta sao lại màu đen?”

“Đó là bởi vì đang bài tiết ra chất độc.” Bắc Viên Trần nhìn vạt áo màu trắng của nàng nay đã bị mồ hôi nhuộm thành từng mảng màu đen, ẩm ướt dính chặt vào cánh tay, hắn nhíu chặt chân mày, điều này còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

Nam Cung Đệ nhíu mày, toàn thân đều bốc mùi hôi thối, chắc là Bạch Tử hoa phát ra tác dụng.

“Năm đó ở Mân thành ta đã từng với Quân Mặc U, nếu như hắn ta không có năng lực bảo vệ nàng thì ta sẽ dẫn nàng đi.” Bắc Viên Trần trầm ngâm nói, hắn đã chứng kiến tất cả những lúc nàng và Quân Mặc U cùng nhau chịu khổ, cùng đắc tội rất nhiều người. “Quân Mặc U không phù hợp với nàng, trong mắt hắn ta có đại nghiệp thiên thu, có nàng, có quá nhiều thứ. So sánh với đại nghiệp thiên thu thì phân lượng của nàng nhẹ hơn, vì thế mới khiến cho nàng lâm vào nguy khốn. Nếu nàng theo ta đi, chúng ta sẽ ẩn cư vào chốn rừng núi, tiêu sái tự tại, tránh xa tranh chấp, có phải sẽ tốt hơn không?”

Tâm tư Nam Cung Đệ rối như tơ vò, lời nói của hắn đã phá vỡ kết cấu tốt đẹp của nàng. Trong lòng mỗi nữ nhân đều có một giấc mộng hoàn mỹ, hy vọng mình là bảo bối trong tim của nam nhân, luôn luôn đứng ở vị trí đầu tiên, nàng vẫn luôn cho là như vậy. Song, có một ngày, có người nói tồn tại một cái gì đó trong lòng nam nhân mà nàng quan tâm, có phân lượng nặng hơn




/191