Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 96 - Chương 59

/191




Lam Vũ và Bạch Lưu lo lắng tiến lên một bước, nhưng trông thấy ngón tay của Nam Cung Đệ tăng thêm lực sẵn sàng bóp cổ Đại trưởng lão, họ đành phải dừng bước.

Ngươi đi theo bọn ta, đương nhiên bọn ta sẽ không làm khó Thái hậu Nam Chiếu. Bạch Lưu vội vàng lên tiếng, trong lòng thầm trách móc đệ đệ, đi được nửa tháng, nhưng vẫn chưa thể mang người về, nếu như Thánh chủ ở đây, há có thể bị người ta khống chế?

Đại trưởng lão bị bất ngờ, ông cảm thấy thể diện ông tích góp từng tí một của đời này đã bị mất hết sạch trong hai ngày nay, ông nghiêm mặt trừng mắt dọa hai đồ đệ vô dụng, trầm giọng nói: Thánh nữ, Thái hậu đang nằm trên giường ở phía sau, sau khi ta và ngài rời đi, đương nhiên sẽ sai người thông báo cho Thái thượng hoàng tới đón người, giữ lại nàng ta cũng vô dụng.

Nam Cung Đệ cười lạnh, nhìn một già một trẻ kẻ xướng người họa lừa gạt nàng, móng tay sắc nhọn cắt ngang cổ nhiều nếp nhăn của Đại trưởng lão, làm rỉ ra một giọt máu nhỏ. Đại trưởng lão sợ hãi đến nỗi tim gan run lên, ông biết Nam Cung Đệ rất kiên quyết, ông tức giận đến nỗi cả người run cầm cập.

Đảm nhiệm chức vụ trưởng lão của bộ lạc Lạc Khắc, bất kể người nào cũng đều nịnh bợ ông, từ lúc nào mà ông lại bị người ta khống chế như vậy?

Ông càng không có bất kỳ sơ hở nào để phản bác, Nam Cung Đệ có thể không nương tay mà giết chết ông, nhưng ông không thể giết nàng ta mà không hề kiêng nể gì. Nếu như nàng vô dụng, ông cũng sẽ không tốn công tốn sức tìm kiếm tung tích của nàng, dùng trăm phương ngàn kế để đưa về bộ lạc, có lẽ nàng đã đoán chắc điều này nên mới có thể không e ngại điều gì như vậy.

Ngài không tin, vậy thì hãy sai người tạm thời dẫn nàng ta rời khỏi. Đại trưởng lão tức giận mở miệng, vì mạng sống nên ông không thể cứng đầu.

Các ngươi cho rằng ta ngu xuẩn, hay là như thế nào? Lấy một người giả mạo ra để lừa ta? Cho rằng ta dễ ức hiếp như vậy? Nam Cung Đệ tức giận, nàng nới lỏng ngón tay, nhanh chóng lấy từ ống tay áo ra một viên thuốc rồi nhét vào trong miệng Đại trưởng lão. Đưa mẫu hậu của ta trở về, chờ đến khi ta nhận được tin báo bình an mà phụ hoàng truyền đến thì ta sẽ cho ngươi thuốc giải, nếu không, ba ngày sau ngươi sẽ biến thành một con cóc già.

Đại trưởng lão chỉ cảm thấy viên thuốc vừa vào miệng đã lập tức tan ra, một luồng nhiệt chảy xuôi từ khoang miệng vào trong dạ dày. Trong lồng ngực của ông nhất thời giống như núi lửa phun trào, khí nóng sôi sục, cả người nóng hầm hập, giống như lục phủ ngũ tạng sắp bị nướng chín.

Ngài cho lão phu ăn độc dược gì vậy? Đại trưởng lão tức giận, đầu đầy mồ hôi vận công muốn bức độc ra ngoài, nhưng bụng giống như bị bơm phồng lên, ông hoảng hốt, không dám có bất kỳ hành động gì khác. Ông sững sờ nhìn Nam Cung Đệ một hồi lâu, thở dài gật đầu. Lam Vũ, đưa người vào cung đi. Cũng được, Nam Cung Đệ đã ở trong tay ông, nàng có chạy đằng trời.

Người dịch dung nằm trên giường là một nữ tỳ có biết chút võ công, được đặc biệt chuẩn bị vì Nam Cung Đệ. Sở dĩ họ tạm giữ Thủy Thiên Diên không thả, chẳng qua là vì chuẩn bị cho trường hợp ngộ nhỡ, nhưng không ngờ có tiếng mà không có miếng, trong lúc chờ tin tức thì họ cũng không dám dở trò.

Nam Cung Đệ cảm thấy nhàm chán, trong lòng nhớ tới Thủy Dật, nàng ngáp dài chỉ vào xe ngựa đang dừng ở ngoài cửa sổ, Ta đi xem một chút.

Đại trưởng lão không yên lòng, nếu như nàng chạy mất thì làm thế nào?

Ta không muốn thì ngươi cũng không làm gì được, cùng lắm thì lưới rách cá chết. Nam Cung Đệ không nể tình mà nói, làm cho Đại trưởng lão nghẹn đến nỗi muốn cầm một cục gạch đập chết gương mặt tiểu nhân đắc chí của nàng.

Nhìn Nam Cung Đệ rời đi, ông ra hiệu cho người canh chừng nàng, ánh mắt lúc sáng lúc tối quét qua bầu bụng rất giống như đang mang thai mấy tháng kia rồi tức giận ngồi xếp bằng ở trên giường luyện công.

Nam Cung Đệ vốn định trực tiếp đi ra ngoài, nhưng nàng suy nghĩ một lát rồi xoay người đi tới phòng bếp. Ước chừng nửa canh giờ sau, nàng bưng một chén lê tuyết hấp đường phèn ra ngoài. Nàng ngồi lên xe ngựa, thấy sắc mặt của Thủy Dật tái nhợt gần như trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu, nàng mím môi đặt chén ở trên bàn, cầm áo khoác ở bên cạnh đắp cho hắn.

Không cần. Lông mi dày và dài của Thủy Dật khẽ động rồi hắn từ từ mở mắt ra, hắn nhìn thấy áo khoác trên người thì vui vẻ cười một tiếng, nhưng cũng không từ chối ý tốt của nàng: Thời tiết rất tốt, ta không lạnh.

Chú ý một chút thì tốt hơn, thân thể của huynh không thể để bị cảm lạnh, có khó chịu không? Nam Cung Đệ thấy hắn tỉnh lại, nàng bưng chén lê tuyết lên lần nữa, bàn tay sờ thử, canh chưa lạnh, nàng cười mỉm nói: Uống lúc còn nóng đi, tốt cho phổi .

Thủy Dật liếc nhìn canh lê tuyết trong chén, trên mặt nở nụ cười, giống như tuyết liên nở rộ trong tuyết. Hắn giơ tay nhận lấy, bàn tay mềm nhũn, thiếu chút nữa làm đổ chén nhưng Nam Cung Đệ nhanh tay đỡ được.

Để ta. Đáy mắt Nam Cung Đệ có vẻ chua xót, bệnh của hắn đã nặng đến như vậy sao?

Ánh mắt Thủy Dật tĩnh mịch, chăm chú nhìn Nam Cung Đệ mà không hề chớp mắt, hắn mỉm cười há miệng ăn một miếng.

Ăn ngon không? Nam Cung Đệ vội vàng hỏi.

Nàng tự làm sao? Đáy mắt Thủy Dật chợt lóe lên ánh sáng rồi biến mất, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Đủ rồi, có thể được nàng đối xử như thế này, cho dù hắn không thể có được thì có sao đâu?

Nam Cung Đệ gật đầu, nàng bón cho hắn từng miếng từng miếng xong, sau đó ngồi im trong chốc lát, Thủy Dật không gắng gượng được nữa nên đã ngủ thiếp đi. Đắp lại áo khoác cho hắn xong thì nàng xuống xe ngựa rồi đi vào nhà trọ. Nhưng nàng lại không biết rằng sau khi nàng rời khỏi, người trên xe ngựa bỗng nhiên mở mắt ra, che miệng ho khan, máu tươi không ngừng tràn từ trong lòng bàn tay ra, nhỏ xuống nệm da chồn trải trên xe ngựa.

Thị vệ nghe tiếng thì đi vào, nhìn chén canh lê trắng còn lại một phần nhỏ đặt trên bàn, con ngươi của họ chợt co rút lại, nổi cơn thịnh nộ, có một người không kiềm chết được mà chất vấn Thủy Dật: Vương gia, chẳng phải ngài biết thứ này sẽ gây nguy hiểm cho ngài sao?

Thủy Dật mím môi không nói.

Vương gia, thuộc hạ biết ngài không đành lòng từ chối ý tốt của tiểu thư, thế nhưng lê tuyết chỉ có lợi với phế táo, nhưng phổi của ngài có tính hàn, sẽ làm bệnh tình nặng hơn, đáng lẽ. . . . . . Câu nói kế tiếp nghẹn ở cổ họng của thị vệ, hắn thực sự hận Nam Cung Đệ, nếu như nàng ta không thích vương gia, vì sao còn để ngài ấy nhớ mong? Cuối cùng còn đầu độc ngài ấy!

Tuổi thọ của ta vốn đã tận, nay được sống thêm một ngày là đã được trời cao chiếu cố, khó lắm nàng ấy mới hao tâm vì ta một lần, ta vui mừng không còn kịp nữa đấy. Làm sao có thể từ chối chứ?

Thị vệ bất bình, muốn lên tiếng lần nữa, nhưng Thủy Dật xua tay ngăn lại: Cho dù nàng ấy cho ta độc dược xuyên tràng, ta cũng sẽ xem là đường ngọt mà uống vào, càng không nói đến uống canh lê tuyết ngon như vậy. Khóe miệng hắn cong lên, nhìn chút canh lê tuyết còn thừa lại ở trên bàn, vẻ mặt cực kỳ nhu hòa. Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Thủy Dật bỏ khăn gấm che miệng ra, nhìn vết máu nở rộ ở phía trên, hắn phất tay nói: Đi thôi.

Ánh mắt hắn không thôi xuyên qua xe ngựa lắc lư, nhìn vị trí gian phòng nàng ở qua khe hở của rèm cửa sổ đang đung đưa, hắn tự nhủ: Gặp lại sau. . .

——

Ngày hôm sau Nam Cung Đệ liền nhận được tin tức về Thủy Thiên Diên, và A Hận sẽ được triệu hồi tới. Nàng lo lắng, khó khăn lắm mới khiến Đại trưởng lão đồng ý dẫn đi cùng, nàng sợ Đại trưởng lão hối hận nên lập tức vỗ bàn bảo mọi người lên đường.

Đại trưởng lão sửng sốt một chút, dọc theo đường đi ông cảm thấy lo lắng, chỉ sợ Nam Cung Đệ lại có mưu mô gì, con ngươi to như đậu nành nhanh như chớp đảo quanh người Nam Cung Đệ.

Không dễ gì mà trèo đèo lội suối, trải qua hơn một tháng, trong khi đám đệ tử bộ lạc hết sức lo lắng, rốt cuộc bọn họ cũng sắp đến nơi. Nhưng trời không chiều lòng người, còn hai ngày đi đường nữa thì đột nhiên mưa to, đất lở làm chắn ngang lối đi, hoàn toàn không có cách nào đi tiếp.

Đại trưởng lão nhìn mưa rơi xối xả, ông vuốt chòm râu rồi thở dài. Ông đóng cửa sổ lại, nhìn nữ nhân cuộn gối ngủ gà ngủ gật ở chân giường, ông vừa nặng nề thở dài vừa cầu nguyện trong lòng mấy ngày nay nàng hãy yên phận một chút, chớ làm ra trò ngu ngốc gì đó.

Đại trưởng lão, bộ lạc truyền tin tới, Thánh chủ đã trở về, bất chấp sự ngăn cản của các vị trưởng lão, ngài ấy khăng khăng muốn đóng chặt cửa tộc, ngài hãy mau chóng trở về, nếu không, chúng ta sẽ bị vứt bỏ. Lam Vũ nôn nóng cầm bức thư chạy vào, thuật lại đại khái nội dung bức thư.

Đại trưởng lão dựng râu trợn mắt, mặt u ám vò bức thư thành một nắm rồi ném ra ngoài, ông khẳng định Mạch Đình Thường muốn bảo vệ nữ nhân này.

Lên đường! Ông liếc đôi mắt thâm độc về phía Nam Cung Đệ đang lim dim, cho dù như thế nào, ông cũng phải dẫn nàng ta vào tộc.

Nam Cung Đệ được Lam Vũ cõng lên đường, bị nước mưa làm ướt người nên nàng tỉnh lại từ trong giấc mộng, thấy đoàn người đang nhanh chóng di chuyển, nàng hậm hực, con bà nó, chạy mấy ngày đường mà không ngủ không nghỉ, khó lắm mới ngủ được một giấc, vậy mà lại bị đánh thức.

Trên người nàng tỏa ra sát khí nhảy từ trên lưng Lam Vũ xuống, một trận gió lướt đến sau lưng Đại trưởng lão, ông không đề phòng nên bị đạp một phát vào mông, bị bùn lầy do nước mưa xối xuống đường làm vấy bẩn. Đại trưởng lão nặng mông, bước chân lảo đảo không giữ được trọng lực nên ngã vào bãi phân chó, mặt miệng đầy bùn đất, chỉ lộ ra hai con mắt không lớn, ông nằm trên mặt đất với vẻ mặt tức cười mà nhìn Nam Cung Đệ.

Mọi người đều kinh ngạc vẫn chưa hoàn hồn, cho đến khi mưa lạnh rơi thẳng vào mặt thì mới giật mình, luống cuống tay chân đỡ Đại trưởng lão dậy.

Vội vàng đi đầu thai à, bà nó, suốt cả một tháng lão nương phải ăn bánh nướng cứng như đá, không đi đường thâu đêm thì cũng bị muỗi đốt trong rừng sâu, khó lắm mới được dừng lại ăn uống ngủ nghỉ tử tế. Khốn khiếp, vội vàng đi tìm đường chết à, lão nương thành toàn cho ngươi đấy! Nam Cung Đệ trút hết oán giận trong một tháng qua ra, vốn dĩ gấp rút lên đường là vì trong lòng nàng nghĩ tới bệnh tình của Thủy Dật nên nàng nhịn! Lần này thì nàng thật sự không chịu đựng được nữa. Trời đột nhiên mưa lớn, bọn họ muốn dừng chân, nàng nghe theo bọn họ; vẫn còn đang chờ thêm thức ăn nên nàng thừa dịp chợp mắt, kết quả vừa tỉnh lại. . . Bà nó, lại là đang lên đường, nàng đói đến mức ngực dán vào lưng rồi!

Đại trưởng lão tức giận đến nỗi không thể phát cáu được nữa, sắc mặt u ám nhìn Nam Cung Đệ đang càng tức giận hơn. Ông nghĩ tới lần đi đường này, đúng là vì phải gấp rút lên đường nên làm khó Nam Cung Đệ, cũng không nói cho nàng một câu.

Lần này là bọn ta không đúng, nhưng cũng là vì bất đắc dĩ. Thánh chủ muốn phong tỏa lối vào bộ lạc, định bỏ rơi bọn ta, khó khăn lắm mới tìm được ngài trở về để chấn hưng bộ lạc, tại sao có thể từ bỏ khi cách cánh cửa chỉ một bước? Bọn ta bất đắc dĩ phải lên đường, đến khi trở về bộ lạc, tất nhiên sẽ đối đãi ngài tử tế. Lam Vũ rất có thiện cảm với Nam Cung Đệ, rất có thể là do khế ước, còn có một phần nguyên nhân là vấn đề tướng mạo, còn nguyên nhân cuối cùng là bởi vì nàng có ích cho bộ lạc.

Nam Cung Đệ hướng lỗ mũi lên trời ‘hừ hừ’, sau khi phát tiết xong thì trong lòng nàng cũng không còn tức giận như vậy nữa. Nàng nghe xong lời nói của hắn ta, ngược lại trong lòng bắt đầu nôn nóng, mặt lạnh quát: Dài dòng cái gì nữa, còn không mau lên đường, trì hoãn mà để không được vào cửa, cẩn thận lột da các ngươi!

Nam Cung Đệ nghĩ dù sao bọn họ cùng muốn lợi dụng nàng, nên phải phát tiết toàn bộ chanh chua trong lòng lên bọn họ, không được để nín nhịn mà hại mình.

Mọi người im lặng nín thở, họ cùng ngửa đầu nhìn trời xanh để ép ‘lệ nóng’ vào lòng, sụt sịt lỗ mũi rồi tiếp tục gấp rút lên đường.

Bụp — Một vật màu đen bay theo đường vòng cung lao tới trước mặt Nam Cung Đệ. Nam Cung Đệ phản ứng nhanh nhạy, nàng bay lên đạp một cước đá bay vật màu đen không biết từ đâu tới đó ra.

Ngay sau đó, vật thể kia lại bay tới, Nam Cung Đệ nổi giận. Sau mấy hiệp, đáy mắt nàng lóe ánh sáng lạnh, nàng bay lên không trung đá vào vật thể kia rồi đạp nó xuống dưới đất.

Ầm , mặt đất lõm xuống sâu một thước, lộ ra hình dạng giống như hình người.

Nam Cung Đệ che mặt, quá tàn nhẫn.

Nàng cúi đầu nhìn gương mặt của người mặc y phục màu đen, nhấc chân đạp mạnh mấy cái, cho đến khi hắn nôn ra vật thể màu đen, nàng coi như không có gì mà giẫm lên mặt hắn, nhảy ra khỏi cái hố.

Chôn đi! Bà nó, ban đầu nếu không phải vì thằng nhóc này tính kế nàng, thì nàng đâu đến nỗi chịu uất ức như vậy? Ngay cả thời gian nói từ biệt với Quân Mặc U và nhi tử cũng không có.

Mọi người cảm thấy không khí bị đè nén, trong lòng tò mò, là gương mặt như thế nào có thể chọc giận sát tinh này. Sau khi nhìn thấy rõ là đại đệ tử của Đại trưởng lão, họ rối rít rút đầu về phòng thân.

Có thể bỏ qua cho nghiệt chướng này không? Nam Cung Đệ bị chịu thiệt quá nhiều, Đại trưởng lão cũng hiểu cho tính cách của nàng, cũng để tránh việc ông là người phải chịu trách nhiệm.

Ngươi biết? Nam Cung Đệ cười như không cười nhìn Đại trưởng lão, nàng cảm thấy chính ông ta là người phái bọn họ tới? Ngươi có biết vì sao ta phải đẩy hắn vào chỗ chết không? Ngay cả mấy lần ngươi chọc giận ta, ta cũng không nghĩ tới việc giết chết ngươi.

Đại trưởng lão căng thẳng, Bạch Hà có tầm nhìn hạn hẹp, suy nghĩ độc ác, e rằng hắn đã đắc tội với nàng.

Ông thầm cân nhắc, vừa không muốn mất đại đệ tử, vừa không muốn đến sát cánh cửa rồi mà xảy ra biến cố, ông đưa mắt nhìn Bạch Lưu.

Không biết tiểu đệ đã đắc tội gì với Thánh nữ? Đương nhiên Bạch Lưu cũng không muốn đệ đệ ruột thịt vì vậy mà bị chôn sống.

Hắn muốn ta chết. Nam Cung Đệ lộ ra vẻ tàn nhẫn, nặn từ kẽ răng ra mấy chữ: Nếu không phải được người cứu đi, thì các ngươi đã ôm thi thể của ta trở về bộ lạc rồi.

Chôn đi! Đại trưởng lão lạnh lùng quét mắt qua người nằm trong hố, trong lòng thầm hối hận, may mà Nam Cung Đệ không giận chó đánh mèo. E rằng sẽ còn rất gian nan, quan trọng hơn là ông không thích người không theo phép tắc, không nghe lời. Nếu như thực sự đã giết chết Nam Cung Đệ, thì bọn họ sẽ uổng công một chuyến, không hoàn thành nhiệm vụ kia, toàn bộ bọn họ đều phải chết!

Sư phụ. . . Đáy mắt Bạch Lưu hiện lên vẻ đau xót, hắn muốn cầu tình nhưng bị ánh mắt hung ác của Đại trưởng lão làm cho câm miệng.

Đại trưởng lão không nói gì, những đệ tử còn lại ở sau lưng rối rít tìm cuốc đào đất để chôn người.

Nam Cung Đệ cười lạnh một tiếng, nàng dẫn đầu đi về phía trước, đột nhiên nàng trông thấy một chiếc khăn gấm treo trên cành cây cao vút, trên đó có dính vết máu. Nam Cung Đệ cau mày, nàng bay lên lấy khăn gấm xuống, mở ra nhìn chữ viết trên khăn gấm, sắc mặt nàng lập tức trở nên nghiêm túc.

Trong bộ lạc còn có người nào khác đi ra ngoài? Nam Cung Đệ nắm chặt khăn gấm, khóe miệng lộ ra nụ cười tà nịnh.

Đại trưởng lão lắc đầu: Chỉ có Thánh chủ.

Nam Cung Đệ hừ lạnh, nàng thản nhiên cất khăn gấm vào trong tay áo, không lên tiếng nữa. Nàng lướt mắt nhìn vào trong rừng rậm, đúng lúc nhìn thấy vạt áo màu xanh, nàng không biết phải làm sao, chỉ có cảm giác đau lòng.

Từ trong núi đi ra, trải qua hơn một nửa lộ trình, rốt cuộc ba ngày sau bọn họ đã tới bộ lạc, lối vào được bố trí rất nhiều trận pháp.

Nam Cung Đệ bị trùm khăn đen, phải dắt cửa vào, Nam Cung Đệ bình thản nhắc nhở: Các ngươi bố trí một người ở đây chờ A Hận để dẫn hắn cùng đi vào.

Đại trưởng lão đồng ý, đến đại bản doanh, có thêm mấy người đến nữa thì cũng không sợ, huống chi là một nam nhân quái đản vô dụng?

Đường đi ngoằn ngoèo khiến cho Nam Cung Đệ cảm thấy đến khi đầu mình sắp hoa lên thì rốt cuộc cũng dừng lại. Nàng lấy chiếc khăn đen xuống, nhìn căn phòng to lớn trang nghiêm giống như cung điện ở trước mắt, đáy mắt nàng hiện lên vẻ giễu cợt.

Nguy nga lộng lẫy.

Trong thoáng chốc nàng nghĩ đến câu này, đúng nghĩa nguy nga lộng lẫy. Toàn bộ nội điện được chế tạo bằng hoàng kim, vách tường




/191