Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 101 - Chương 64

/191


Quân Mặc U cười nhạo, liếc nhìn Thái hậu đang điên cuồng kêu khóc om sòm trên mặt đất, trên mặt bà ta không còn vẻ tàn khốc của ngày thường nữa mà chỉ còn lại chút hơi tàn cầu được sống.

“Lấy vải nhét miệng, nếu bà ta không phối hợp thì cắt lưỡi!” Dứt lời, Quân Mặc U đi ra ngoài đóng cửa lại rồi khẽ nhắm mắt, đến khi mở mắt ra thì trong đó chỉ còn lại sự thanh thản.

Cho dù An Linh tính kế hắn thế nào, dồn hắn vào chỗ chết ra sao, nhưng thân là nhi tử mà hắn lại giết chết An Linh, về mặt nào đó vẫn là không thể chấp nhận được. Thế nhưng so với cái gọi là danh tiếng thì hắn không thể nào dễ dàng tha thứ cho kẻ đã dùng thủ đoạn độc ác lên người nhi tử và nữ nhân của hắn.

Bước lững thững đến Cung Trường Khanh, Quân Mặc U dừng lại, một tên tiểu thái giám tiến lên phía trước nói: “Hoàng thượng, Hoàng tử có thể nói chuyện rồi.”

Quân Mặc U gật đầu, vô tình nhìn thấy một cái bóng màu hồng phấn vụt qua chỗ rẽ trên hành lang dài, vẻ mặt hắn liền u ám khó hiểu. “Báo cho Mộ Thừa tướng tiến cung.”

Quân Mặc U thay đổi mục tiêu, đứng bên cạnh cửa sổ mở một nửa, nhìn Nam Cung Hi đang ngồi tựa trên giường dùng bữa, khóe miệng hắn hơi cong lên, xoay người đi đến Cung Hoán Tuyết.

“Hoàng thượng vạn phúc.” Cung nữ cúi khom người hành lễ, Thương Hoán ở bên trong vội vàng đi ra tiếp đón, trong lòng thấy hơi nghi ngờ, Nam Cung Hi bị trúng độc câm, lẽ ra Quân Mặc U phải ở đó trông coi mới đúng, lại hùng hổ đến đây hỏi tội sao?

“Hoàng thượng lại có thời gian đến Cung Hoán Tuyết sao?” Tuy trên mặt nàng hoàn toàn bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm suy tính đối sách, không lẽ Thái hậu lại hãm hại nàng sao?

“Ngươi có vừa ý với người nào, hoặc là có nơi nào muốn đi không?” Quân Mặc U ngồi ở trên cao, nhấp một ngụm trà, nghĩ rằng nếu muốn thanh tẩy hoàng cung thì cũng phải dứt khoát tống cổ đi.

“Hoàng thượng…” Thương Hoán kinh ngạc trợn tròn hai mắt, không thể tin được Quân Mặc U lại để cho nàng xuất cung.

“Trong cung không giữ nổi ngươi, tất cả quý nhân triều trước đều được thả ra, nếu như ngươi có vừa ý người nào thì trẫm sẽ an bài cho người, còn nếu như không có thì ngươi cứ tự định đoạt lấy, không thể ở trong cung nữa.” Vẻ mặt Quân Mặc U phức tạp nhìn Thương Hoán. Ngày trước chỉ vì muốn bớt phiền phức nên hắn mới hợp tác cùng nàng ta, lúc đó cũng nghĩ bản thân mình chẳng còn sống được bao lâu, giữ lại Thương Hoán đấu chọi với An Linh, khiến bà ta không được thoải mái.

Thương Hoán nhắm mắt lại, thấy Quân Mặc U nhắc đi nhắc lại trong cung không dung nạp nàng mà phải xuất cung, thì nàng biết mọi chuyện đã định không thể tránh khỏi, nàng cũng không muốn ở lại trong cung, nàng chỉ là muốn báo thù thôi.

“Hoàng thượng, đợi thu xếp xong mọi việc thì ta sẽ rời đi.” Thương Hoán quật cường nhìn chằm chằm vào Quân Mặc U, nhìn thấy vẻ không kiên nhẫn trong đáy mắt hắn thì nàng tiếp tục nói: “Nếu như không phải vẫn còn có chuyện chưa giải quyết xong thì tự ta đã rời khỏi đây, không cần ngươi tới đây đuổi người.”

Quân Mặc U nhìn thấy hận ý và chế nhạo trong mắt nàng ta, đang định lên tiếng thì Tiểu Lý Tử vội vã bước đến, hắn nhìn Thương Hoán rồi thấy Hoàng thượng không kiêng dè gì nên nói thẳng: “Hoàng thượng, thai nhi đã lấy ra, Thái hậu nương nương mất máu quá nhiều nên băng hà rồi.”

Quân Mặc U đã sớm biết kết quả này nên vẻ mặt thản nhiên như không, hắn nắm chặt chén trà nói: “Mang đứa trẻ đến quý phủ của Thành môn Giáo úy Lưu Kiến đi, để cho hắn nhập gia phả cho đứa trẻ rồi hậu táng.” Hắn dừng một chút rồi lại do dự nói: “Trẫm thực hiện nguyện vọng của Thái hậu phong Thành môn Giáo úy làm Vương gia khác họ, tứ hôn cho Triệu Linh Nhi làm chính phi, không cần phải vào cung tạ ơn.”

Tiểu Lý Tử lĩnh mệnh, nắm chặt lòng bàn tay ẩm ướt, rất nhanh chóng xoay người rời đi.

Rất lâu sau Thương Hoán mới lấy lại tinh thần, nhớ lại lời của Tiểu Lý Tử, trong đầu liền ong ong. Nàng phải chờ lâu như vậy chính là để tự mình tìm Thái hậu báo thù, không ngờ lại có người nhanh chân đến trước, thoáng chốc cả người uể oải mà ngã ngồi ở trên nệm.

“Hoàng thượng, ngươi…”

“Trẫm không có thời gian chờ đợi, đã rất lâu không thấy ngươi có hành động gì, ngươi đã không động thủ thì Trẫm tự mình ra tay.” Quân Mặc U đứng dậy, sửa lại tay áo, nét mặt lạnh lùng nói: “Ngày mai Trẫm sẽ sai người đưa ngươi xuất cung.” Quân Mặc U để lại một phong thư rồi cứ thế rời đi mà không quay đầu lại.

Năm An Định thứ ba, ngày 20 tháng 9, Thái hậu băng hà, Thành môn Giáo úy Lưu Kiến cũng chính là ân nhân của Tiên đế, được sắc phong làm Vương gia khác họ Kình Vương, nữ nhi phủ Tướng quân Triệu Linh Nhi làm chính phi.

Ngày 21 tháng 9, trong lãnh cung phát hiện di thể của Tiểu vương gia Quân Trần Kiêu, Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, tất cả Quý nhân, Thái phi có liên quan trong cung đều được ban cho ba thước lụa trắng và một ly rượu độc.

Ngày 22 tháng 9, Hoàng thượng đau buồn quá độ, rơi vào hôn mê, được bí mật đưa đến núi Lục Bàn để chữa trị, lệnh cho Mạc Vấn và Mạc Vũ hỗ trợ Kình Vương thay thế quản lý triều chính.

Trong ba ngày ngắn ngủi, triều đình Bắc Thương trải qua một trận mưa to gió lớn, sau khi quét qua đã san bằng tất cả, chẳng còn mấy người có tài cán, ngay cả Mộ Thừa tướng vốn được Hoàng thượng coi trọng cũng vì việc này mà bị ảnh hưởng phải từ quan, lưu đày đi ngàn dặm.

Mà ở trên đường lớn xa cách đó cả ngàn dặm, mấy con thiên lý mã đang lao nhanh, trong đó có một nam nhân mặc y phục trắng cưỡi bạch mã, trong ngực hắn ôm một đứa trẻ khoảng ba tuổi, vẻ mặt đầy phấn khởi: “Phụ thân, lúc nào thì chúng ta được gặp mẫu thân?”

“Mẫu thân con có việc quan trọng phải làm, con chăm sóc ngoại tổ thay mẫu thân được không?” Nam nhân mặc y phục trắng chính là Quân Mặc U ‘lâm bệnh nặng’, trong ánh mắt mệt mỏi toát lên ý cười.

“Hoàng thượng, một nhà ba người đoàn tụ, sao còn lôi kéo người ngoài là ta?” Mộ Tranh nổi giận bất mãn, liên tục thở dài, thương xót cho vận mệnh mình quá xấu số.

“Ngươi không quản nữ nhân của mình cho tốt, nên ta phải đích thân dạy dỗ ngươi.” Quân Mặc U không mặn không nhạt nói: “Có ý kiến sao?”

Mộ Tranh lúc nào cũng độc mồm độc miệng, nhưng cũng không dám động đến vảy ngược của Quân Mặc U lúc tâm tình hắn ta không tốt, hắn gượng cười: “Hoàng thượng nói đùa rồi, ta làm gì có nữ nhân nào?” Ngay lập tức có dự cảm không tốt, sống lưng cứng đờ nói: “Ngươi nói chính là nữ nhân




/191