Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu

Q.2 - Chương 117 - Chương 74

/191


Trong Điện Xuất Vân, vu sư nhìn bên ngoài song cửa sổ, bây giờ đã đến giờ tý, trăng lên tới đỉnh đầu, đáy mắt hung ác nham hiểm của hắn chợt lóe sáng.

Vu sư lấy một bình sứ từ trong tay áo ra, hít sâu một hơi, mùi thuốc nồng đậm vương trong hơi thở, vẻ mặt hưởng thụ nhắm mắt lại. Hắn đổ ra rồi đặt trên bàn nhỏ bên cạnh mà chưa bỏ vào trong miệng.

Hắn lấy một cái bát khác, dùng dao găm cắt ngón trỏ, nặn ra vài giọt máu, sau đó cắt một đường bằng móng tay ngón út trên viên thuốc rồi bỏ vào trong máu. Tay hắn sờ thắt lưng, thấy trống không, thoáng chốc mặt hắn tối sầm lại, quanh thân tràn ngập hắc khí, hắn đá văng chiếc bàn nhỏ, hàm răng nặn ra mấy chữ: Nam Cung Đệ!

Vu sư phi thân đuổi theo, đuổi đến tường cung điện thì chỉ còn nhìn thấy mông ngựa, hắn thở hổn hển nắm chặt cổ thị vệ bên cạnh, coi gã là Nam Cung Đệ, 'rắc rắc' một tiếng, cổ thị vệ bị vặn gãy!

Sai người đuổi theo! Ánh mắt vu sư âm u lạnh lẽo liếc xéo Sở Mộ Khoảnh, hắn thầm mắng một câu ‘phế vật’.

Rầm rầm - - Tường cung điện rung chuyển, mặt đất chật hẹp bên cửa Huyền Vũ bị sụp đổ, mặt vu sư chuyển từ màu đen sang tím, nắm chặt nắm đấm tay, thấy Sở Mộ Khoảnh vẫn không nhúc nhích, vu sư phẫn nộ gầm nhẹ: Phế vật, còn không mau đuổi theo, nếu như không bắt trở lại được, thì vinh hoa của ngươi đến lúc kết thúc rồi! Trong lòng vu sư lại đang nhỏ máu, đó là tuyết liên trăm năm, thuốc tiên giải độc!

Sở Mộ Khoảnh thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn vu sư phất tay áo rời đi, hừ lạnh nói: Dư công công, truyền khẩu lệnh của Trẫm, lệnh cho Tướng quân Quý Vân bắt lấy mật thám, không bắt được thì mang đầu tới gặp Trẫm!

Dư công công lắc mông rời đi, nhớ lại giọng điệu không vui mà Hoàng thượng nói với hắn, trong lòng cảm thấy càng ghét Nam Cung Đệ hơn.

- -

Nam Cung Đệ nghĩ đến bộ dạng tức giận khi phát hiện đồ vật bị mất của vu sư, trong lòng nàng vô cùng sảng khoái.

Một nhóm người lẩn trốn, né tránh một nhóm người đang truy tìm, nhưng lại luôn có cảm giác giống như có một sợi dây dẫn dắt Quý Vân, cho dù bọn họ trốn rất xa, đường đi phức tạp ra sao thì Quý Vân đều có thể tìm được điểm dừng chân của bọn họ.

Nam Cung Đệ đưa mắt nhìn Quý Tương Hồng, người cùng đồng hành với mình, đối diện với ánh mắt mơ màng của nàng ta, nàng nhíu mày nói với Lãnh Vụ: Ngươi âm thầm quan sát xem trong chúng ta có nội gián hay không.

Lãnh Vụ cũng hiểu được rằng có điều bất thường, đối tượng tình nghi đầu tiên là Quý Tương Hồng, mấy người khác đều là những người cùng nhau lớn lên, cùng huấn luyện, không thể phản bội chủ tử.

Trước tiên không cần bứt dây động rừng. Dường như Nam Cung Đệ đọc được suy nghĩ của Lãnh Vụ, mặt lạnh liền trầm xuống, ánh mắt đảo qua từng người, tầm mắt dừng lại một chút trên người Lãnh Ngôn, nàng thản nhiên đánh giá, nói sâu xa: Lòng người khó dò, cho dù là ta, ngươi cũng đừng nên tin tưởng quá. Trong lúc nguy hiểm, con người sẽ luôn hy sinh người bên cạnh để bảo toàn cho chính mình.

Lãnh Vụ gật đầu nhưng không để tâm, nàng vốn sống vì chủ tử, chết thay chủ tử cũng chỉ là chuyện bình thường.

Đi đường mấy ngày liền, đến biên giới Tuyết Lâm, Nam Cung Đệ trông thấy Quân Mặc U đã chờ ở đây từ lâu, nàng nắm tay hắn nhảy xuống ngựa: Có mấy nhóm người?

Ba nhóm người, Đông Lăng, bộ lạc, Nam Cương. Đôi mắt hẹp dài của Quân Mặc U chứa đầy ánh sáng lạnh, lúc đối diện với ánh mắt của Nam Cung Đệ thì thoáng chốc nó trở nên nhu hòa, hắn dịu dàng hỏi: Đi đường mệt rồi, có thể vứt cái đuôi đi chưa?

Hừ, nếu không phải vì không nỡ bỏ quân cờ này, thì ta thật sự muốn đại khai sát giới, làm cho bọn họ đến mà không về được. Nói xong, Nam Cung Đệ vờ như đảo mắt qua Quý Tương Hồng, thấy nàng ta không có biểu cảm gì, nàng quay người chỉ vào đứa bé trong tay Lục Y: Ta muốn nuôi dưỡng nó để làm bạn với Hi Nhi.

Quân Mặc U liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đó là ai, trong lòng hắn không muốn, nhưng cũng không muốn trái ý nàng, hắn rất không bằng lòng mà nói: Cái chết của mẫu hậu nó không liên quan gì đến nàng, nếu nàng không dẫn nó theo, thì Trần Linh Nhi với nó đều khó thoát khỏi cái chết.

Nam Cung Đệ hiểu điều đó, thời gian nàng ở trong hoàng cung Tuyết Lâm không hề nhàn rỗi, nàng đã tìm hiểu rõ ràng, nếu không phải trong triều có người nghi ngờ đứa bé này là con của Tiên đế Sở Mộ Cẩn thì Trần Linh Nhi sẽ không liều mạng đặt cược lên nàng!

Ta biết, chung quy là nàng ấy có tình với ta, ta nuôi dưỡng con của nàng ấy, nếu như trên người nó có di truyền tính vô lại của Sở thị, ta cứ dựa theo lời của Trần Linh Nhi đưa nó đến một gia đình nông dân, bảo đảm cho nó không phải lo cơm áo. Nam Cung Đệ thấy sắc mặt của Quân Mặc U hơi dịu đi, nàng cười hì hì nâng mặt hắn: Trong lòng ta, huynh và nhi tử mới là quan trọng nhất.

Quân Mặc U bóp mũi nàng, nhíu mày nói: Thật không? Phụ hoàng và mẫu hậu thì sao?

Trong lòng phụ hoàng và mẫu hậu đều có nhau, ta không chen vào được. Nam Cung Đệ ôm chặt eo Quân Mặc U, hít không khí có mùi của hắn, nàng lười biếng nói: Cho nên không tham gia cuộc vui nữa, nuôi cho huynh và nhi tử trắng trẻo mập mạp là nhiệm vụ kế tiếp của ta.

Quân Mặc U bất đắc dĩ thở dài: Phong thủy Tuyết Lâm không thích hợp để con người tu dưỡng, khó khăn lắm mới uốn nắn được nàng, nhưng đi một lần tư tưởng lại bị sai lệch rồi. Hắn than một câu: Lươn lẹo.

Nam Cung Đệ hừ hừ: Kiểu của ta được gọi là lời ngon tiếng ngọt.

Quân Mặc U chăm chú nhìn đôi má hồng phấn của nàng, đôi mắt phượng lấp lánh gợn lên sóng nước mênh mông, đôi môi đỏ mọng ướt át màu hoa tường vi quyến rũ mỉm cười. Ánh mắt của Quân Mặc U đột nhiên trở nên sâu thẳm, bàn tay to đặt trên đỉnh đầu của nàng, hắn kéo đầu nàng dụi mạnh vào trong ngực mình, yết hầu chuyển động, hắn nói: Trở về rồi từ từ nói.

Nam Cung Đệ lẩm bẩm vài câu, đột nhiên hoảng sợ kêu lên một tiếng, nàng bị Quân Mặc U ôm cả eo kéo lên ngồi trên lưng ngựa, nàng đấm vai hắn, gắt giọng: Huynh làm gì vậy, làm ta sợ muốn chết!

Quân Mặc U ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng, mỉm cười: Nàng muốn… liếc mắt đưa tình ở trước mặt bọn họ sao? Mấy câu sau cùng hắn kề sát mang tai Nam Cung Đệ, hơi thở nóng ẩm phả vào tai, Nam Cung Đệ co rụt cổ lại, lưng cứng đờ: Bắc Viên Trần nói huynh không muốn, là vì nuôi vợ bé ở bên ngoài, không còn sinh lực để ứng phó ta.

Quân Mặc U trầm mặt xuống, trong chớp mắt hắn thở gấp, siết chặt cánh tay. Cần ta phải xử lý ngay tại chỗ để thể hiện sự trong sạch của chính mình không?

Nhìn bộ dạng không đứng đắn của Quân Mặc U, mặt mo của Nam Cung Đệ đỏ lên, khua tay với đám người đang cúi đầu: Các ngươi mau lên đường, ra khỏi biên giới Tuyết Lâm, đi vào Nam Chiếu, chúng ta sẽ vào một nhà trọ ở gần đây. Nói xong, nàng sờ sờ Long Hổ Lệnh trong lồng ngực, khóe môi cong lên nở nụ cười xấu xa: Tối nay có thể làm lớn một mẻ!

Quân Mặc U sờ cánh tay trắng mịn của nàng, cười sâu xa: Tối nay có thể chiến đấu một trận kịch liệt!

Nói xong, hai người nhìn nhau, cùng cười gian!

- -

Khi Quý Vân đuổi tới nơi, ông phải trơ mắt nhìn đoàn người Nam Cung Đệ đi vào đất Nam Chiếu, bọn họ bị cản ở bên ngoài, ông nổi giận quăng một cây roi, trên mặt đất khô cằn liền xuất hiện một vết nứt.

Phó tướng ở bên cạnh trông thấy thì nuốt khan ngụm nước bọt, thầm nghĩ rằng Quý Tướng quân này quá trung thành, có vẻ lạnh lùng vô tình. Hắn cũng không nhìn sai, trong đoàn người kia có một người là hòn ngọc quý trong tay Quý Tướng quân, phi tử hậu cung Tương Quý phi, nếu như thực sự bắt được, e rằng Tương Quý phi cũng khó thoát khỏi cái chết.

Tướng quân, người đã ra khỏi Tuyết Lâm quốc, đã ngoài tầm tay với của chúng ta, có cần quay về báo cáo hay không?

Đôi mắt đỏ như đao của Quý Vân liếc Phó tướng, nói lạnh lùng: Hoàng thượng có lệnh, không bắt được người thì mang đầu về, nếu đã như vậy, bản Tướng quân sẽ cắt đầu các ngươi ở đây, không cần trở về tạ tội!

Ánh mắt nhìn tường thành, Quý Vân nắm chặt dây cương ở trong tay, vẻ mặt phức tạp nhìn đoàn thương nhân đang bị điều tra, đáy mắt chợt lóe lên.

Rút lui! Quý Vân thẳng thắn hô lên một tiếng rồi chạy về.

Còn Nam Cung Đệ sau khi vào thành, nghe xong lời bẩm báo của Lãnh Vụ, nàng quay đầu hỏi Quý Tương Hồng. Phụ thân ngươi đã quay về rồi, nói không chừng đã bị Sở Mộ Khoảnh hành hình.

Quý Tương Hồng mặc y phục tầm thường màu vàng, trên mặt cũng bớt trang điểm đậm, dung nhan đơn thuần trắng nõn giống như thiếu nữ nhà bên, trong đôi mắt to chợt hiện ra vẻ lo lắng: Là do ta quá tùy hứng, ta thực sự có lỗi với phụ thân, có thể việc ra đi của ta là chuyện tốt đối với phụ thân. Từ nhỏ ta đã không thông minh, còn thích tranh giành háo thắng, không chịu thua ai hay chuyện không đấu lại người khác. Nếu như tiếp tục sống ở trong cung, chung quy rồi cũng có một ngày, ta


/191