Thành Phố Mặt Trời

Chương 2 - Chương 2

/9


Các bạn sinh viên cùng năm với Phan Mẫn khi biết được tin cô trúng tuyển được đi khám bệnh từ thiện thì ghen tị loạn cả lên, ép cô phải đãi ăn uống thả cửa mới thả cho cô đi từ thiện. Mặc dù đất Châu Phi cằn cỗi, nhưng cũng được tính là nước ngoài đúng không? Còn chưa tốt nghiệp lại có thể được xuất ngoại một lần, hết một năm rồi trở về, còn có được trực tiếp phân khoa để thực tập chính thức luôn.

Tính tình của Phan Mẫn hướng nội, bây giờ ở đâu ai cũng nhắc đến tên Phan Mẫn, đối với những ánh mắt hâm mộ trực tiếp thế này thì cô càng bất an hơn, thiếu chút nữa là bỏ chạy đến văn phòng của giáo sư để xin hủy chuyến đi này. Chỉ là thiếu chút nữa mà thôi, bởi vì mọi người cũng đã từng nói bạn học Phan Mẫn là người rất ít khi làm trái lại lời nói của tập thể mà, nếu như đoàn đã lựa chọn cô rồi thì hẳn là có nguyên nhân, chứ một sinh viên bé tí như cô làm sao có thể sắp xếp được người trong đoàn cơ chứ......[ Chỉ là Phan Mẫn suy nghĩ quá nhiều mà thôi ].

Phan Mẫn bất an đi theo đội ngũ hoàn tất thủ tục đăng ký, bởi vì đất nước cô sắp đến chỉ là một nước nhỏ, cho nên phải đăng ký trong nước trước, rồi bay tới thủ đô Cairo thì chuyển máy bay bay tiếp. Cô cảm thấy bằng kiến thức của mình đã học đại khái có thể ứng phó được với hoàn cảnh chữa trị ở bộ lạc Châu Phi này. Nơi này ký sinh trùng phát triển nhiều, bệnh sốt rét, ôn dịch hay xuất hiện, côn trùng cắn, rắn cắn, bệnh truyện nhiễm Aids ở đây cũng bị lây lan rất nhanh, dụng cụ chữa bệnh thiếu thốn, thuốc thang không đầy đủ...... .

Cho nên trong vali đồ đạc của cô, trừ bỏ một số sách y học hiện đại,cô còn chuẩn bị thêm một số quyển về những loại y dược bên ngoài thiên nhiên, trong môi trường thiếu thốn như thế cô không thể không suy nghĩ sâu xa hơn một chút.

Rạng sáng, chuyến bay quốc tế cuối cùng cũng cất cánh , sau khi bị delay hơn hai giờ. Phan Mẫn mở to mắt nhìn khung cảnh dần cách xa khỏi cửa sổ, cuối cùng biến mất trong làn mây xám xịt.

Màng nhĩ vì chịu áp lực đột xuất cho nên có hiện tượng ù tai, nhưng Phan Mẫn lại cảm thấy nhẹ nhõm bình thản khi cô đang bay trên bầu trời đêm này , dường như những lo lắng những điều không an toàn dã bị cô vứt bỏ ở dưới mặt đất, đã bị tầng mây cách trở.

Có lẽ, đi ra ngoài tôi luyện tính cách của bản thân thật ra không phải là không tốt,

Dần dần , mí mắt của Phan Mẫn càng ngày càng nặng.

Cô cảm thấy mình như trở về quê hương của mình những dãy núi nhấp nhô nối dài liên tiếp. Khi đó cha mẹ vẫn còn ở bên cô, tuy rằng cuộc sống của cô không được gọi là giàu sang, khi còn nhỏ tuổi Phan Mẫn ngẫu nhiên được vào rừng cùng cha tìm nhâm sâm hay linh chi, chỉ đơn giản như vậy cũng có thể làm cô vui đến mức nhảy nhót như một con chim nhỏ.

Sau khi tốt nghiệp, cô sẽ quay lại quê hương của mình sống cuộc sống an nhàn...... Phan Mẫn mơ màng nghĩ vậy.

Đột nhiên cơ thể Phan Mẫn xóc nảy lên làm cho cô bừng tỉnh.

Trái tim trong ngực đập bình bịch, dự cảm bất an làm cho cô dựng lên. Phan Mẫn kinh hoảng mở to mắt, phát hiện bâu trời hơi sáng lên một chút, bởi vì máy bay theo hướng tây, hơn nữa lại ở trên cao, cô có thể nhìn được dưới đám mây đen kia hình ảnh của đại dương bao la.

Trong Cabin truyền đến tiếng nói trấn an của tiếp viên,“Máy bay gặp phải dòng nhiệt lưu,




/9