Thành Phố Mặt Trời

Chương 4 - Chương 4

/9


Trong khoang điều khiển.

Lãng Mục Ninh không thoải mái sờ sơ sau lưng của mình.

Sĩ Khanh người hợp tác đi cùng anh ta hỏi:“Làm sao thế? Mau đi ra ngoài đi.”

“Quần áo của con người mặc vào thật khó chịu.”

“Chắc là do đằng sau lưng bị che kín ấy mà, làm xong công việc rồi, trở lại doanh trại thay là được mà.”

“Nhưng tôi vẫn còn muốn ở lại đây nhấm nháp “hương vị” một chút nữa!”

Khóe miệng Sĩ Khanh co rút.

“Vậy ngài cứ từ từ mà thưởng thức, tôi còn rất nhiều việc cần phải ghi lại, hơn nữa các khu rất nhanh sẽ tới đây nhận người .”

“Cứ theo lệ thường mà làm là được, hy vọng lần này bọn họ có thể nhanh chóng hoàn thành, cho người theo chân mấy người đó giải thích tình huống rồi mới được đem con người đi. Nếu không lại phát sinh ra chuyện nan giải như lần trước....... Ôi chao, sao cậu lại cứ thế mà đi hả !”

Lời đề xuất của Lãng Mục Ninh đã muộn rồi.

Trên sân bay,hàng trăm con người đang ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy một một vật thể hình tam giác đen xì đang bay tới chỗ họ.

Cuối cùng, vật thể đó dừng lại trên đầu của bọn họ, không phát ra bất kỳ tiếng động . Nó ở trên đầu bọn họ một thời gian khá lâu không hề nhúc nhích, giống như là những người trong đó đang tiến hành chọn người.

Nhóm con người không khỏi nghi hoặc, cái này cuối cùng là máy móc hay là sinh vật? Nếu là máy móc, bọn họ đã đưa những thứ gì đến thế giới này vậy, vì sao một nơi nhìn như kỳ nguyên sinh lại có được những máy móc tân tiến đến thế. Nếu là sinh vật,thì những nghi ngờ về nơi này không bao giờ hết, nhưng loài vật mang hình dáng kỳ lạ như vậy làm sao có thể sinh trưởng và phát triển tại đây.

Sau đó bọn họ cũng chả còn thời gian mà nghĩ đến chuyện này nữa đâu, bọn họ muốn biết rõ cũng chả có cách nào mà biết được.

Khoảng tầm mười phút trôi qua, vật thể đó mở ra một cánh cửa tròn, bên trong cánh cửa là ánh sáng xanh lóng lánh. Sau đó cột sáng đó chiếu lên vài người, cùng lúc đó chỗ những người đó đứng biến mất trống rỗng, giống như họ đã hoàn toàn bốc hơi đi vậy!

Đám người lâm vào tình trạng hỗn loạn, khủng hoảng.

“A -- a -- a -- ăn thịt người !”

“Mẹ ơi cứu con, tôi không muốn, không muốn!”

“Mẹ nó … Đây là thế giới phép thuật hay là thế giới viễn tưởng thế!”

“Ông trời hãy tha thứ cho những hành vi phạm tội của con......”

Vương Văn Đạt nắm chặt tay Phan Mẫn tránh ánh sáng của vật thể bay đó leo lên câu thang của máy bay, sau sau đó mạnh mẽ kéo Phan Mẫn vào trong máy bay, nhưng cột sáng đó vẫn chiếu xuyên qua thân máy bay, chiếu lên người của anh, Phan Mẫn trơ mắt thấy Vương Văn Đạt biến mất trước mặt cô.

Lãng Mục Ninh vừa từ trong khoang máy bay đi ra , thì gặp được đợt đột kích thứ ba, bước chân của anh dừng lại ở trên bậc thang, khóe miệng không tự chủ được mà co rút lại......

“Này sao mỗi lần đi đón con người mới, thì đều gặp được cảnh tượng náo nhiệt như vậy chứ .” Anh nói với người trợ lý phía sau,“Cảnh cáo bọn họ một tiếng, không cần thô bạo như vậy, làm cho nhóm người này sợ hãi không tốt đâu .”

Nhưng mà phía sau đã không có một bóng người, người trợ lý đã đứng bên dươi chờ anh ta từ bao giờ rồi.

Lãng Mục Ninh thở dài,“Tôi đã nói bảo rồi mà hợp tác cái gì chứ… chán muốn chết , khó được có dịp gặp được loại




/9