Thê Bằng Phu Quý

Chương 20 - Chương 20

/52


Tuy rằng nữ nhi con rể thoạt nhìn tường an không có việc gì, Tô thái thái vẫn như cũ có chút không yên tâm, sau cơm chiều liền tìm cơ hội lén hỏi Tô Uyển.

“Tử Hằng rốt cuộc có biết hay không…… Chuyện ngươi đọc sách?”

Tô Uyển không ngờ bà vẫn còn rối rắm việc này, gật đầu nói: “Tất nhiên là biết, hôm nay hắn không phải đi sương phòng sao.”

“Ngươi sao không gạt cho qua chuyện, nhìn tưởng khôn khéo, hóa ra tất cả đều là hù người, trong đầu ngươi chứa cái gì không biết nữa!” Tô thái thái dùng sức chọc vào trán Tô Uyển, hết bực mình mới hỏi, “Vậy Tử Hằng nói như thế nào?”

Tô Uyển che cái trán bị chọc đến đỏ ửng, không tình nguyện mở miệng: “Chàng nói sách giải trí thoại bản nên ít xem, chờ trở về chàng sẽ lấy sách của mình cho ta xem.”

Con rể là người đứng đắn, ngày thường đọc sách tự nhiên cũng đều là sách đứng đắn, Tô thái thái đối với Tống Tử Hằng ngược lại rất yên tâm, chỉ là nghĩ nữ nhi của bà ngay cả sách《 nữ giới 》 linh tinh đều không xem, sách của con rể, nó có thể xem được sao?

Quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Tô Uyển, lời nói của Tô thái thái đến bên miệng lại thành vui sướng khi người gặp họa: “Nên như vậy!”

Mẹ con không nói chuyện bao lâu, cân nhắc Tống Tử Hằng cũng sắp tắm rửa xong trở lại, Tô thái thái liền nhấc chân rời đi, vừa vặn ở cửa phòng gặp được Tống Tử Hằng.

Tống Tử Hằng trước tiên hành lễ, ôn nhã cười nói: “Nhạc mẫu không bằng ngồi chơi với nương tử thêm lát nữa? Nương tử khó được trở về một chuyến, ngày thường Tử Hằng ở thư viện, cũng ít có thời gian bồi nàng lại đây.”

Tuy biết là lời khách sáo, Tô thái thái vẫn cười đến mặt mày hớn hở, lắc lắc đầu, thấy tóc của Tống Tử Hằng còn ướt, vội nói: “Tử Hằng mau vào phòng đi, để Uyển Uyển lau khô tóc giúp ngươi, đừng để tóc ướt mà đi ngủ.”

“Tử Hằng biết rõ.”

Nhìn mẹ vợ đi xa rồi, Tống Tử Hằng mới vào nhà đóng cửa. Trong phòng đã thắp đèn, Tô gia giàu có, khuê phòng của nữ nhi dùng giá cắm nến cũng rất tinh xảo, thắp được cùng lúc hai ngọn nến, trong phòng thật là sáng sủa.

Tô Uyển mới vừa nhấc tay từ trên trán ra, Tống Tử Hằng liền thấy được, đi tới bên cạnh hỏi: “Trán nương tử làm sao vậy?”

Mới vừa rồi Tô thái thái chọc trán nàng xác thật là sử dụng lực, sau đó Tô Uyển dùng tay xoa nhẹ một trận, lúc này vẫn còn hồng, Tống Tử Hằng hơi ghé sát vào, liền nhìn thấy rõ ràng. Đây cũng là bởi vì làn da Tô Uyển rất trắng, bản thân nguyên chủ vốn không tồi, Tô Uyển xuyên qua đây mấy tháng cũng phí không ít công phu, làm đẹp là sự nghiệp cả đời của nữ nhân, nàng không có việc gì liền tự chế một ít sản phẩm dưỡng da thuần thiên nhiên đơn giản, lại đặc biệt chú ý điều tiết ẩm thực, hơn nữa chất lượng giấc ngủ tốt, hiện giờ làn da đã theo kịp hiệu quả giống như quảng cáo của các loại sản phẩm dưỡng da hiện đại.

Vì thế một khối đo đỏ trên cái trán trắng tinh, xác thật có chút rõ ràng, Tống Tử Hằng vươn ngón trỏ nhẹ nhàng sờ sờ, đầu ngón tay đụng tới làn da trơn trượt mang lại xúc cảm mềm mịn, trong lòng không khỏi run rẩy, lực độ trên tay thu lại, sợ một khi chạm vào liền làm phiến hồng nhạt tăng lên.

Trong lòng Tống Tử Hằng nảy sinh chút cảm giác kỳ diệu, ngày thường không chú ý, hôm nay thế nhưng phát hiện nương tử hắn lại mảnh mai như vậy, dường như gió thổi qua liền phải bay đi, làm hắn…… ở trước mặt nàng không tự chủ được, trở nên thật cẩn thận.

Tô Uyển không biết tâm tình kỳ diệu của Tống Tử Hằng, trả lời: “Bị nương giáo huấn.”

Tống Tử Hằng thu hồi tay một chút, như là bị kinh hách, lập tức ý thức được chính mình phản ứng quá độ, liền lắc lắc tay áo ngồi xuống bên cạnh Tô Uyển, mang theo vài phần kinh ngạc hỏi: “Nhạc mẫu giáo huấn nàng cái gì?”

Tô Uyển quét mắt liếc hắn một cái, cười như không cười: “Trách ta không có hầu hạ chàng cho tốt a.”

Tống Tử Hằng tuy cũng có vài phần khí phách thư sinh, nhưng thời điểm nên cơ trí lại chưa từng tuột xích, tuy rằng cũng bị ánh mắt trêu ghẹo của Tô Uyển làm chậm nửa nhịp, sau khi phản ứng lại, lập tức nói lời lẽ chính đáng: “Ta và nàng may mắn kết làm vợ chồng, ngày sau, đó là nhất thể, theo lý nên tôn trọng yêu quý nương tử, làm sao có thể nói nương tử hầu hạ ta, lại không phải…… lại không phải……” Một câu cuối cùng như thế nào cũng nói không nên lời, hắn tuy rằng đã thành hôn, rốt cuộc vẫn là tay mơ chưa kinh sự đời, huống hồ Tống Tử Hằng cũng không nghĩ nói như vậy, khiến


/52