Thê Bằng Phu Quý

Chương 34 - Chương 34

/52


Trời mau sáng, Tô Uyển lần đầu ở dưới tình huống không ai kêu mà tỉnh sớm như vậy, vừa mở mắt, ánh vào mi mắt chính là một tảng lớn sợi tóc màu đen, đương nhiên không phải của nàng. Cũng không biết tối hôm qua Tống Tử Hằng ngủ như thế nào, cả khuôn mặt đều chôn ở trên cổ nàng, đầu tóc tứ tung, trên gối đầu, trên cổ nàng, còn có trên chóp mũi, khó trách ban đêm nằm mơ đều cảm giác trên người bị một tòa núi lớn đè nặng.

Tay Tô Uyển bị cầm gắt gao, vẫn duy trì tư thế tối hôm qua trước khi ngủ, mười ngón đan nhau, cả một đêm không nhúc nhích, nàng cảm giác được toàn bộ tay đều cứng đờ, theo thói quen tính giật giật ngón trỏ, cảm giác tê tê.

Chỉ là động tĩnh rất nhỏ, người đang oa ở cần cổ Tô Uyển bỗng nhiên bừng tỉnh như gặp phải ác mộng, đôi mắt bỗng nhiên mở, đáy mắt thế nhưng một mảnh thanh minh, người không biết căn bản không tin hắn vừa mới tỉnh ngủ. Tống Tử Hằng vô ý thức cùng Tô Uyển nhìn nhau một giây, nháy mắt từ trên người nàng văng ra, ngược lại nằm thẳng ở trên giường, thấy bên ngoài đã sáng rồi, theo bản năng muốn giơ tay đỡ trán, lúc này mới phát hiện trong tay mình còn nắm chặt một bàn tay trắng mềm, xúc cảm tốt đến rối tinh rối mù, lòng bàn tay Tống Tử Hằng không khỏi nhẹ nhàng ma xát mu bàn tay Tô Uyển, nơi tiếp xúc giống như bị điện giật, cảm giác tê tê dại dại vẫn luôn từ ngón tay truyền tới đáy lòng, khiến người không khỏi say mê.

Có lẽ bởi vì còn không có thanh tỉnh, Tống Tử Hằng bảo trì động tác này, đại não chìm đắm trong xúc cảm mỹ diệu, đại khái mất hai giây, lúc này mới phản ứng lại, hắn tối hôm qua trong đêm chạy về nhà, như vậy hôm nay ở trên giường liền không chỉ có một mình hắn……

Tống Tử Hằng bỗng nhiên quay đầu, theo bàn tay nhìn lên, quả nhiên thấy được đôi mắt xinh đẹp hàm chưa ý cười của nương tử hắn, đang nhìn chính mình không chớp mắt, cùng với đôi tay giao nắm phía trên.

Tuy rằng kỹ thuật diễn của Tô Uyển lợi hại, nhưng Tống Tử Hằng dù sao cũng là người cùng chung chăn gối với nàng, hơn nữa lại thận trọng như phát, ánh mắt như đuốc, hắn so với tất cả mọi người ở nơi này đều biết rõ thói quen của nàng hơn, tỷ như che dấu sự tinh quái phía sau dáng vẻ nghiêm trang, thích xem người khác quẫn bách vô thố, đặc biệt là hắn.

Cho nên nàng hiện tại tươi cười, nhất định không phải vì tâm tình sung sướng đơn thuần.

Tống Tử Hằng trong lòng rõ ràng điểm này, biết nàng thích, đơn giản tiếp tục làm ra bộ dáng không biết nên buông ra hay là không, nhưng hắn rốt cuộc không quen như thế, cũng chỉ giả bộ trong nháy mắt, thấy đáy mắt Tô Uyển ý cười quả nhiên càng rõ ràng, sáng ngời giống như mèo đen ăn vụng cá khô, khóe miệng hắn không dấu vết nhếch lên, ra vẻ tự bình tĩnh, thần thái tự nhiên tiếp tục nắm tay, chào hỏi: “Nương tử hôm nay cũng tỉnh sớm như vậy, thừa dịp mặt trời còn chưa lên cao, không bằng vi phu bồi nương tử đi dạo xung quanh thôn?”

Tô Uyển tâm tình không tồi, cũng là ngủ đủ rồi, liền không ngại dậy sớm, chỉ cười nói: “Ở đây lâu như vậy, xác thật còn chưa đi dạo quanh thôn đâu.”

“Ngày thường cha mẹ đều phải làm việc, nghĩ đến cũng không có thời gian mang nàng đi đây đó, chờ trời không còn nóng, ngày nào đó có rảnh mang nàng đi câu cá.”

“Vậy thì tốt, tự mình câu cá đi lên làm cá nướng ăn.”

Tống Tử Hằng dở khóc dở cười: “Chỉ nghĩ ăn, câu cá rõ ràng là hoạt động tu thân dưỡng tính hạng nhất.”

“Ăn no mới có sức lực tu thân dưỡng tính, không phải sao.”

Tống Tử Hằng thấy nàng có hứng thú, đảo cũng không mất hứng, sau khi đứng dậy giống mô giống dạng vái một cái: “Nương tử nói rất đúng.”

Tống Tử Hằng xuống giường đi tìm quần áo, cầm của chính mình, lại mở cái rương chứa quần áo của Tô Uyển, hỏi: “Nương tử hôm nay mặc bộ nào? Vi phu cùng nhau mang lại đây.”

“Tùy tiện tuyển một bộ đi, chàng lấy một bộ ở trên cùng là được.”

Tô Uyển đã ngồi ở trước gương trang điểm chải đầu, nhớ trước kia nàng là nữ minh tinh, ngày thường hoá trang phối đồ đều hạ bút thành văn, nay tới cổ đại, sở trường nhất lại không sử dụng được, đồ trang điểm của nguyên chủ nhìn không ít, dùng tốt lại chỉ có vài món, hơn nữa tới nông thôn lạc hậu, thật muốn miêu mi họa mắt, người trong thôn nhìn đến cũng ở trong lòng nói thầm, bất quá nghĩ cũng phải, thôn dân Tống gia thôn đều miễn cưỡng mới có thể ăn no, mặc kệ nam nữ ngày thường đều mặt xám mày tro làm việc, nàng nhàn rỗi không có chuyện gì cũng đã đủ gây chú ý, mỗi ngày lại trang điểm hoa hòe lộng lẫy, khó tránh khỏi khiến người khác trong lòng bất mãn.

Nhưng Tô Uyển cũng không muốn ủy khuất chính mình, tô son điểm phấn có thể không cần, dù sao nàng tuổi trẻ mạo mĩ, nhưng cũng không thể quá xuề xòa, vì vậy ở phục sức kiểu tóc liền hạ nhiều công phu. Nàng trước kia đều có chuyên viên tạo hình riêng, tóc trước nay còn không tự động tay làm qua, xem như tay mơ, bất quá ở đoàn phim xem người khác làm nhiều, chọn cái đơn giản dễ học nhất giống hình hồ lô búi lên, cũng may nguyên chủ là có nha hoàn chiếu cố, chính mình cũng không am hiểu búi tóc, trình độ thảm không nỡ nhìn kia của nàng mới có thể giấu diếm được mọi người.

Hiện giờ mấy tháng qua đi, Tô Uyển mỗi lần vấn tóc vẫn như cũ phí không ít công phu, tóc nàng vừa dày vừa dài, bảy vặn tám vặn mới đem phần lớn tóc búi lên, dư lại vài lọn rũ trên vai.

Tống Tử Hằng ôm quần áo ở bên cạnh nhìn, thấy Tô Uyển mở ra hộp trang sức, lúc này mới buông đồ vật đi tới, đôi tay xoa vai nàng, lại cười nói: “Yêu cầu vi phu hỗ trợ sao?”

Tô Uyển thật đúng là không khách khí, chọn mấy cây trâm châu hoa, chỉ huy hắn nhất nhất cắm ở trên đầu, Tống Tử Hằng lại không có động, mà là nhìn kỹ hộp trang sức của nàng, duỗi tay lấy ra bộ diêu tứ điệp bằng bạc ở tận cùng bên trong: “Sao chưa bao giờ thấy nương tử mang cái này?”

Ánh mắt Tống Tử Hằng thật đúng là không tồi, bộ diêu này tuy là bạc, giá cả cũng không hề rẻ so với trang sức bằng vàng ngọc, bởi


/52