Thê Khống

Chương 57 - Chương 56

/192


Không lâu sau, Lục Giai Nhân dẫn tiểu nha đầu đi vào. Trên khuôn mặt nàng ta vốn là nụ cười tươi tắn, nhưng vừa nhìn thấy Phương Cẩn Chi đang cười nói với Lục Giai Bồ ở trong phòng, nụ cười trên gương mặt nàng ta lập tức biến mất, thậm chí khóe miệng của nàng ta còn xìu xuống không vui. Lục Giai Nhân lớn hơn Phương Cẩn Chi một tuổi, hiện tại cũng là thiếu nữ tuổi thanh xuân. Dáng vẻ của nàng ta cũng không tệ, gương mặt tròn trịa nhìn hết sức đáng yêu. Mang theo một chút hoạt bát. Nàng ta tạo cho người khác một loại cảm giác xinh đẹp khác với bào tỷ Lục Giai Bồ của mình.

Đáng tiếc, nàng ta vừa gặp Phương Cẩn Chi, thì nụ cười trên mặt biến mất, mất hứng bĩu môi. Gương mặt nàng ta sinh ra vốn tròn trịa, lúc bĩu môi, liền xuất hiện chiếc cằm chẻ.

Nếu nói lúc Lục Gai Nhân cười ngọt nào, bộ dáng có tám phần. Như vậy khi nàng ta bĩu môi, cúi mắt, bộ dáng cũng chỉ có hai ba phần.

Giai Nhân, muội lại tới muộn. Lục Giai Bồ tươi cười nghênh đón, thân mật nắm tay muội muội.

Phương Cẩn Chi cũng buông cây trâm hoa trong tay xuống, đi theo sau lưng Lục Giai Bồ. Chỉ là, Phương Cẩn Chi cũng không chủ động nói chuyện, dù sao Lục Giai Nhân cũng sẽ không để ý đến nàng. Không cần phải tự tìm mất mặt.

Lúc chọn xiêm y có trì hoãn một lúc. Lục Giai Nhân nói xong, ánh mắt lướt qua xiêm y trên người Phương Cẩn Chi.

Hôm nay Lục Giai Nhân mặc một cái váy màu đỏ tươi, lúc ở trong khuê phòng, nha hoàn bên người nàng ta đã khen ngợi không ngớt. Chính nàng ta cũng rất hài lòng bộ xiêm y hôm nay, cảm thấy toàn thân màu đỏ sẽ tôn lên sắc mặt của nàng ta, nhìn nàng ta càng thêm xinh xắn hoạt bát.

Nhưng không ngờ, Phương Cẩn Chi lại mặc một chiếc váy thạch lựu đỏ!

Màu đỏ tươi vốn đã diễm lệ, nhưng nếu so với màu đỏ của thạch lựu, vẻ diễm lệ này bỗng trở nên thua kém rất nhiều, danh tiếng cũng bị che mất. Lục Giai Nhân cảm thấy, bộ váy trên người mình nếu đứng bên cạnh Phương Cẩn Chi nhất định sẽ chỉ làm nền cho nàng!

Phương Cẩn Chi này nhất định đã biết trước hôm nay mình mặc váy màu đỏ tươi, mới cố ý dùng bộ váy thạch lựu đỏ tới giành nổi bật! Bằng không vẫn luôn mặc thanh lịch, tại sao hôm nay nó lại chọn màu sắc như vậy?

Thật ra thì Lục Giai Nhân cũng biết trước khi ra cửa mình mới chọn cái váy đỏ tươi này. . . . . .

Là đứa nha hoàn nào nói bộ váy màu đỏ tươi này đẹp mắt hả? Trong lòng Lục Giai Nhân buồn bực 'hừ' một tiếng.

Tam nãi nãi cũng ngồi đó quan sát hai nữ nhi của mình. Năm nay Lục Giai Bồ mười lăm tuổi, Lục Giai Nhân mười ba. Lục Giai Bồ đã đến tuổi bàn đến chuyện hôn sự, mà hiện tại Lục Giai Nhân cũng không phải quá sớm để bắt đầu xem xét.

Tiểu nữ nhi này. . . . . . Tính tình quá kém, chuyện hôn sự của nó thật sự phải phí rất nhiều tâm tư. Dòng dõi thấp, đừng nói Lục Giai Nhân nhìn chướng mắt, ngay cả Tam nãi nãi cũng không nỡ. Nhưng nếu dòng dõi quá cao, với tính khí của Lục Giai Nhân có thể đảm đương nổi trọng trách làm tông phụ được sao?

Cũng may là Lục Giai Nhân còn nhỏ tuổi, cố gắng hai năm, nói không chừng có thể mài dũa tính tình của nàng ta tốt hơn.

Ánh mắt Tam nãi nãi lại chuyển sang trưởng nữ Lục Giai Bồ. Từ nhỏ, Lục Giai Bồ đã là một đứa trẻ khéo léo hiểu chuyện, bây giờ càng thêm dịu dàng hiền thục. Hôm nay nàng mặc một cái váy dài bằng lụa mỏng màu hoa mẫu đơn xanh, bên ngoài phối một lớp áo màu đinh hương, càng tôn thêm vẻ đoan trang nền nã.

Đối với người trưởng nữ này, tam nãi nãi muôn phần hài lòng

Trong lòng bà ta đã chọn được người làm giai tế, chờ thêm mấy ngày nữa tìm một cái cớ mời người ta đến phủ, mới có thể quan sát kỹ hơn một chút.

Không phải lễ mừng năm mới vào lúc trời đông giá rét, yến hội mười lăm tháng tám được bày trí trong hậu hoa viên phủ Ôn Quốc Công.

Chỗ đó, đã rất náo nhiệt.

Nam đinh Lục gia đều tụ tập tại hậu hoa viên, không giống yến hội mừng năm mới phải chia ra tiền viện và hậu viện.

Tam nãi nãi mang theo Phương Cẩn Chi, Lục Giai Bồ và Lục Giai Nhân đi vào hậu hoa viên. Lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt. Vô luận là lúc nào, mấy tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp luôn có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác. Huống chi, Tam nãi nãi mang tới ba tiểu cô nương, người này so với người kia càng xinh đẹp hơn. Lục Giai Bồ và Lục Giai Nhân cũng đã rất phát triển, chẳng qua khi đứng bên cạnh Phương Cẩn Chi thì có vẻ hơi kém hơn một chút.

Tam nãi nãi dẫn ba người bọn họ xuyên qua mấy bàn tiệc, đi tới ngồi vào vị trí của tam phòng. Suốt đoạn đường Phương Cẩn Chi đi, thu hút không ít ánh mắt bám theo. Chỉ vì y phục nàng mặc ngày hôm nay quá gây chú ý, chỉ một cái liếc mắt nhìn sang, nhìn thấy đầu tiên là một màu thạch lựu đỏ. Sau đó sẽ bị hấp dẫn bởi từng nụ cười, mỗi cái nhăn mày của nàng, cuối cùng không thể dời mắt đi nơi khác.

Đúng là không biết, thấm thoát nàng đã trổ mã xinh đẹp động lòng người như vậy.

Lục Tử Cảnh nhìn chung rượu Quế Hoa trong tay, ánh mắt hơi ngưng đọng, giống như đang trầm mê vào tâm sự.

Cửu đệ? Lục Tử Vực gọi Lục Tử Cảnh một tiếng, hắn vẫn không nghe, Lục Tử Vực liền gọi thêm một lần nữa.

Cái gì? Lục Tử Cảnh thu hồi ánh mắt, nhìn sang Lục Tử Vực bêncạnh.

Lục Tử Vực hất cằm lên, chỉ về hướng Phương Cẩn Chi, giọng nói rất thấp, nhưng lại mang theo chút tự hào, nói: Sao hả, muội tử của ta xinh đẹp chứ?

Lục Tử Cảnh cười cười. Sao lại trở thành muội tử của huynh rồi? Nếu nói là biểu muội, nàng cũng không chỉ là biểu muội của một mình huynh.

Lục Tử Vực vỗ vỗ một cái hộp gấm bên cạnh, hắn cẩn thận mở hộp gấm ra, cho Lục Tử Cảnh liếc mắt một cái, rồi lật đật đóng lại. Hắn có

/192