Thiên Hậu Danh Môn Của Chủ Tịch

Chương 13: Binh bất yếm trá*

/1667


Chương 13: Binh bất yếm trá*

(*nghĩa là khi dùng binh việc dối trá đối thủ là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng)

Rõ ràng là anh tùy tiện nhét thứ này trên ghế sofa, tại sao bây giờ lại đỗ lỗi cho cô chứ?

Quả thật lúc này cô có chút dở khóc dở cười, cũng không biết phải nói sao.

"Còn không cất nó đi, không lẽ cô muốn thử thứ này với tôi hả?" Giọng nói lạnh lùng của Diệp Phong truyền đến, anh vòng qua ghế sofa đi tới bên cạnh cô, đặt ly nước trong tay lên bàn.

Khục, khục!!!

Mộng Tiêu che miệng lại, cô bị lời nói của anh làm cho sặc nước này? Anh còn dám hỏi cô hả? Người đàn ông này, ngay cả đồ mang bảo hộ của mình mà anh cũng không biết!!!

Không có gì còn dám vu oan giá họa cho cô nữa.

Nghĩ đến ban ngày, lúc còn ở trong phòng làm việc, anh nói cái gì mà hai năm trước cô tốn công tổn sức lì lợm trèo lên giường anh…

Cô dễ bị lừa như vậy sao?

Lục Mộng Tiêu không nói chuyện, mà cô đặt mông ngồi trên ghế sofa bưng ly nước trước mặt lên uống ừng ực…

Đột nhiên tay của cô hơi run..

"Xoảng..." Cái ly trượt khỏi tay rớt xuống đất.

"A…" Lục Mộng Tiêu kêu rên một tiếng, khi chiếc ly vỡ thành từng mảnh thì Mộng Tiêu che bụng nằm cuộn tròn trên ghế, vẻ mặt của cô tái nhợt nhìn về phía Diệp Phong: "Chú hai, chú đã bỏ gì trong nước sao?"

"Nước làm sao, cô bị sao vậy?" Lông mày của Diệp Phong nhíu lại, nhìn thấy vẻ mặt cô càng ngày ngày không thích hợp, mới vội vàng bước tới bên cạnh cô.

"Tôi, tôi khó chịu lắm, chú hai chẳng lẽ chú đã bỏ thuốc vào nước sao?" Hô hấp của Mộng Tiêu càng ngày càng dồn dập, tay nhỏ của cô gần như run rẩy cầm chặt cổ áo của mình.

"Cái gì? "

"Cả người của tôi đang rất khó chịu!" Cô cắn răng, cả người run lẩy bẩy nhíu mày nhìn về phía Diệp Phong: "Chú hai, dù sao tôi cũng là vợ chưa cưới của Lăng Phi, tại sao chú lại đối xử với tôi như vậy?"

"Tôi không có làm gì hết, cô khó chịu ở đâu?" Diệp Phong nâng cánh tay cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.

"Haha.." Cuối cùng Mộng Tiêu vẫn không nhịn cười được, vẻ mặt đau đớn khó chịu của cô tan thành mây khói, đổi thánh dáng vẻ rất đắc ý, cái này là binh bất yếm trá.

Ai kêu anh đổ oan cho cô nhiều lần như vậy, cô cũng cho anh biết cảm giác bị oan uổn ra sao?

Vẻ mặt của Diệp Phong lạnh lùng, buông tay cô ra, "Cô bé, cô còn dám đùa giỡn với tôi hả?"

Cô khẽ cười, thẳng lưng lên cả người dựa vào ghế sofa, hai chân bắt chéo vào nhau.

"Chú hai, tôi chỉ giỡn một chút thôi, chú làm gì mà nghiêm túc giữ vậy, à còn cái này trả lại cho chú nè, sau này đừng vứt lung tung trên sofa!"

Vừa nói cô vừa ném một vật về phía Diệp Phong.

Diệp Phong nhận lấy vật kia, mày càng nhíu sâu lại, nhìn gương mặt đang cười vui vẻ của cô, dường như anh nhìn thấy một bóng dáng khác trên người cô.

Anh hít một hơi thật sâu, tiện tay để vật trong tay qua một bên, cũng lười tiếp tục điều tra thứ này từ đâu mà có.

"Đừng ngồi đó, đứng dậy đi!" Giọng nói của Diệp Phong lạnh lùng, anh ngồi xuống chiếc sofa đơn, nhìn về phía cô.

"Sao hả? Chú muốn làm gì?" Hung dữ như vậy, anh đang tức giận sao?.

"Đi lấy giẻ lau ở trong phòng, dọn dẹp những thứ trên sàn cho sạch." Vừa nói anh vừa nhìn về phía những mảnh thủy tinh đã vỡ trên sàn nhà.


/1667