Thiên Hậu Danh Môn Của Chủ Tịch

Chương 19: Thật quá đáng

/1667


Chương 19: Thật quá đáng

Mộng Tiêu vốn không dám gây ra chuyện gì quá lớn, rất sợ vài người bên kia sẽ nhìn qua, cắn chặt hàm răng, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Phong bên cạnh.

Anh rốt cuộc muốn thế nào!?

Ban ngày ban mặt trực tiếp ở nơi công cộng đùa giỡn người khác?!

Vừa muốn nói, đêm qua con người của anh cũng không tệ lắm, kết quả vừa đối mặt với nhân viên, người này liền bại lộ bản tính, lưu manh a lưu manh!

“Buông tay ra……!” Cô từ kẽ răng nhỏ giọng nặn ra từng chữ, từng chút một rời khỏi anh.

Diệp Phong lại mặt không đổi sắc, tiến đến bên tai cô nói nhỏ: “Tiêu Tiêu, lúc nãy chính là cô chủ động đi lại đây……” Nói rồi, tay theo phần lưng của cô, từng chút hướng về phía trước……

“Anh……” Mộng Tiêu thẳng tắp thân thể, lông tơ trên lưng dựng đứng, đó là vì cô muốn cùng anh nhỏ giọng nói chuyện mới tiến qua, không phải vì công ty suy nghĩ, cô sẽ như vậy sao?!

Thần kinh cô bỗng chốc căng chặt……

“Này!” Thật quá đáng! Lục Mộng Tiêu đứng dậy, đầu óc đều trống rỗng, dường như đã quên hoàn cảnh lỡ miệng liền kêu ra tiếng, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phong .

Giây tiếp theo, mọi ánh mắt đều rơi vào người cô.

“Làm sao vậy?”

“Tổng giám đốc Diệp xảy ra chuyện gì sao?” Các giọng quan tâm hỏi thăm truyền đến.

Mộng Tiêu mới phản ứng lại, trong lòng hồi hộp nổi lên, sức nóng từ cổ mau lan tràn đến trên gương mặt, đều không có mặt mũi đi xem những người mang nghi hoặc đó……

“Không có gì, Tiêu Tiêu, đừng ngạc nhiên, ngồi xuống.” Diệp Phong vẫn là bình tĩnh nói, một đôi mắt đen bình đạm, giống như lúc nãy chuyện gì cũng không có phát sinh.

Người này!

Người khác đều nổi giận lôi đình, anh còn có thể như vậy bình tĩnh, vừa thấy chính là kẻ tái phạm!

Tuyệt đối không thể lại ngồi xuống!

Ổn định lại cảm xúc, lúc này Lục Mộng Tiêu mới nhìn về phía mọi người……

“Xin lỗi quấy rầy đến mọi người bàn công việc, là tôi lúc nãy có chút không thoải mái, xin lỗi. Tôi xin phép đi ra ngoài xử lý một chút vấn đề cá nhân, các anh tiếp tục.” Cô tiện thể nói, vừa lúc dựa cái bậc thang này, trực tiếp quay đầu liền chạy ra ngoài phòng nghỉ.

Cô nghẹn một bụng tức giận tìm được người đại diện, buồn bực đã lâu, tâm trạng mới tốt lên một chút.

“Tiêu Tiêu, tôi đã cùng bên tổ chức nói xong rồi, lần này trang phục để cô mặc, là áp chót của buổi biểu diễn này, mặc vào bộ quần áo kia, nhất định khiến mọi người ngạc nhiên trước vẻ đẹp của cô, đến lúc đó sẽ càng nhiều hợp đồng trên phương diện này tìm tới chúng ta.” Người đại diện vui sướng nói, hai người cùng nhau tới hậu trường.

Người đại diện chỉ chỉ phía trước: “Đây chính là bộ trang phục một lát nữa cô sẽ mặc.”

Theo hướng người đại diện chỉ tay nhìn qua.

Treo ở trên giá chính là một bộ váy dài lụa mỏng màu lam, màu sắc nhuộm lên như là biển rộng, từng tầng từng tầng giống như lớp lớp sóng cuộn.

“Là bộ trang phục này à……” Mộng Tiêu lẩm bẩm một câu, khóe môi gợi lên nụ cười ấm áp, cô đi tới bên cạnh quần áo, cầm lấy đai lưng lụa được cắt qua trên váy, thành thạo đem đai lưng quấn quanh váy bên hông.

“Tiêu Tiêu, cô làm gì vậy? Đây chính là tác phẩm của đại sư, làm sao lại chạm lung tung như vậy? Ai nha, cô làm sao mặc lên? Mau cởi bỏ, mau cởi bỏ a, nếu như bị người nhìn thấy, liền xong đời!” Người đại diện bị dọa tới rồi, nôn nóng chạy tới.


/1667