THIÊN KIM HẠ PHỦ

Chương 61 - Chương 61

/100


Thẩm Nguyện Chi thấy là Hạ Viên, gật gật đầu, chỉ qua bên kia nói: “Hoa An ở đầu bên kìa!” Nó xong tự đi ngang qua.

Chào hỏi Tưởng Hoa An xong, Hạ Viên không nhịn được hỏi: “An ca ca, Thẩm Trạng nguyên còn lớn tuổi hơn huynh, sao còn chưa đón dâu?”

Tưởng Hoa An cười một cái nói: “Không muốn thú sẽ không thú!”

“Ha ha, ta lại biết vì sao Thẩm Trạng nguyên không cưới dâu đấy!” Lý ma ma bưng trà đến cho Tưởng Hoa An và Hạ Viên, vừa nghe Hạ Viên hỏi vậy, không khỏi cười nói: “Chuyện này rất nhiều người biết đó, có điều lúc trước phạm húy, nên không người nào dám nói nơi nơi thôi. Bây giờ đã sửa lại án sai rồi, nói một hai câu cũng không sao nữa.”

Thì ra khi Thẩm Nguyện Chi còn nhỏ đã có một thanh mai trúc mã là cô nương Lý phủ tên là Lý Thiến, hai người tuổi nhỏ vô tư. Khi hai nhà bắt đầu nghị hôn, lại vì Hoàng đế lật đổ vài vị huynh đệ di mẫu, liên lụy đến Lý lão gia thường hay thân mật lui tới một trong mấy vị Vương gia đó mà bị liên lụy giết chết. Lý phu nhân chịu không nổi đả kích, cũng bệnh chết rồi. Lý Thiến thân là đích nữ nhi Lý lão gia, nên bị đưa đến một cái miếu để tu hành. Sau này có người giải oan cho Lý lão gia, tộc trưởng Lý thị muốn đưa Lý Thiến ra miếu hồi phủ, Lý Thiến lại nói bản thân đã một lòng hướng Phật, không chịu hồi phủ. Mà Thẩm Nguyện Chi vẫn luôn không chịu đón dâu, đau khổ chờ Lý Thiến.

Thế mà vẫn có một nam nhân si tình như thế, Hạ Viên hơi ngạc nhiên, hỏi Lý ma ma: “Nói vậy Lý cô nương kia cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi?”

“Còn không phải sao!” Lý ma ma nói: “Nghe nói Lý cô nương kia và Thẩm Trạng nguyên sinh cùng năm, năm nay cũng đã hai mươi ba tuổi rồi. Ở vào tuổi này, gia đình bình thường, đã có nữ nhi sắp hứa cho người rồi.” Nói xong cười tủm tỉm nghía Hạ Viên một cái. Lý ma ma là lão nhân tinh, mấy ngày qua, đã nhìn ra Tưởng Hoa An đối Hạ Viên rất khác, chỉ sợ lúc trước nghe phủ Tướng quân muốn đến Hạ phủ cầu hôn, cũng là cho Tưởng Hoa An. Bỗng lại nhớ tới nương Quý Thư của Hạ Viên cũng là nữ nhân hơn hai mươi tuổi, dưỡng nữ nhi không phải đã sắp hứa cho người rồi sao?

Hạ Viên giả vờ như không nghe ra Lý ma ma ý ở ngoài lời, chỉ hỏi: “Vị Lý cô nương kia có biết Thẩm Trạng nguyên vẫn đang chờ nàng không?”

“Tất nhiên biết chứ. Nghe đâu Lý cô nương nhờ người đáp lời, nói nàng tuổi tác không còn nhỏ, chỉ mong ở trước Phật qua cuộc đời này, cũng không nghĩ nhiều nữa, bảo Thẩm Trạng nguyên không cần vì nàng lầm chung thân. Thẩm gia vì Thẩm Trạng nguyên suy nghĩ hao tâm tổn trí, ngặt cái Thẩm Trạng nguyên không nghe khuyên bảo, chính là không chịu đón dâu.” Lý ma ma lắc đầu nói: “Chuyện này so với diễn hí kịch còn khúc chiết hơn, bây giờ bọn họ một người ở trong miếu, một người không chịu đón dâu, thật làm người ta than thở!”

Đợi Lý ma ma đi xuống, Tưởng Hoa An lại thản nhiên nói: “Lúc chuyện Lý gia phát sinh, người mật báo đích thị là một trưởng bối Thẩm gia.” Ngừng một chút lại nói: “Vị trưởng bối Thẩm gia đó năm kia vừa mất rồi.”

“Á!” Cái miệng nhỏ Hạ Viên mở to, chẳng trách Lý cô nương người ta không chịu hoàn tục gả cho Thẩm Trạng nguyên, thì ra Thẩm gia mối thù giết cha nhà nàng.

Tưởng Hoa An thấy Hạ Viên dường như hiểu được chuyện này, nhìn nàng nói: “Lúc ấy nếu trưởng bối Thẩm gia không tố giác Lý gia, cũng có người khác tố giác, hơn nữa Thẩm gia còn có thể bị liên lụy. Thẩm Trạng nguyên chờ Lý cô nương, cũng không bài trừ bên trong có chút phần áy náy.”

“An ca ca, nếu như đổi là huynh, huynh có chờ Lý cô nương không?” Hạ Viên yên lặng một lát, ngẩng mặt lên nói: “Muội cảm thấy bọn họ thật đáng thương!”

“Ta không đợi Lý cô nương, ta đợi muội!” Tưởng Hoa An lạnh nhạt đáp lời, xoay người nói: “Hoa Khoan làm sao vậy? Nửa ngày vẫn không thấy, ta đi tìm nó.” Nói xong nhấc chân đi mất.

Hạ Viên vẫn còn đứng ngơ ngác nơi đó, đợi đến khi bóng dáng Tưởng Hoa An đi xa, mới đột nhiên bừng tỉnh, xoay người chạy vào trong khoang thuyền, trái tim nhỏ đập thình thịch. Phù, câu nói vừa rồi của An ca ca, là lời ở tình sao? Nguy, phải đi về hảo hảo tìm hiểu rõ mới được.

Hạ Viên trở về khoang thuyền, thấy Tưởng Hoa Khoan đi rồi, Trần Châu lại đang xe chỉ luồn kim, cũng không trêu ghẹo Trần Châu, rồi lại nói đến chuyện của Thẩm Nguyện Chi. Trần Châu ngừng châm tuyến trong tay, nhỏ giọng reo lên: “Chẳng trách dáng vẻ Thẩm Trạng nguyên vẫn luôn tịch mịch u buồn! Bọn ta còn âm thầm thảo luận, nói Thẩm Trạng nguyên sẽ không phải như lời đồn bên ngoài, nói không muốn thú nữ tử bình thường, muốn sau này thú công chúa. Không đoán được là chờ Lý cô nương. Đáng tiếc, chúng ta không biết vị Lý cô nương kia, bằng không, cũng phải đi giúp khuyên nhủ.”

Các nàng đang nhỏ giọng thì thầm, cũng không để ý thuyền càng đi càng nhanh. Đợi thuyền đi được thêm mười ngày, cũng mới là ngày mùng một tháng bảy, Tưởng Hoa An hỏi bác lái thuyền: “Còn có mấy ngày mới đến?”

“Buổi chiều có gió, đoán chừng chiều ngày ba đầu tháng sẽ tới!” Bác lái thuyền cười nói: “Nếu không phải sợ các cô nương choáng váng, còn có thể nhanh hơn chút nữa.”

“Ngài nên chạy nhanh hơn nữa đi.” Tưởng Hoa An nghĩ mấy vị tú nữ kia tuy nói là say tàu, kỳ thực cũng không quá nghiêm trọng. Lúc này cho dù choáng váng hơn nữa, cũng chỉ trong hai ngày nữa thôi, cũng không tổn hại bao nhiêu. Nhưng thật ra sợ thuyền Chu Khuông Chính đang theo sát phía sau bỗng nhiên sắp gần mình rồi.

Lại nói đến Hạ phủ ngày mùng một tháng bảy phải tế bái trời, ngày hai tháng bảy phải nghỉ thêu một ngày, hôm nay buổi sáng ngày ba tháng bảy, lại náo nhiệt lên. Đầu tiên là bà mối của An Bình Hầu phủ đến Hạ phủ, tiếp theo Thượng Tiệp mang bà mối cũng tới cửa.

Đám người Hạ lão thái thái và Hạ phu nhân vừa thấy Thượng Tiệp đích thân đến, không khỏi ngẩn ra, vội vàng nhường chỗ ngồi, lại cười nói: “Tướng quân phu nhân sao lại đích thân đến đây, đây là sao vậy?” Nói thật ra, chuyện đích thân tới cửa cầu hôn này, nếu không có lý do lớn gì, cũng không thể làm mất mặt nàng. Chuyện làm mất mặt này, về sau cũng không cần lui tới nữa.

Thượng Tiệp thấy thần thái Hạ lão thái thái và đám người Hạ phu nhân, chỉ cười một cái nói: “Vì Hạ phủ khác với các phủ khác, ta thấy chỉ có bà mối đến cửa thật có chút thất kính, thêm nữa phủ chúng ta không có nữ nhi, nên muốn mượn chuyện cầu thân này đích thân tới cửa, về sau sẽ thương Viên nhi như nữ nhi nhà mình. Về chuyện đồ cưới này, phủ chúng ta nguyện giống như nhà nữ nhi bình thường, trước cho đồ cưới thêm trang. Về phần tướng mạo nhân phẩm Hoa An nhà chúng ta, lão thái thái và phu nhân mọi người đều biết đến, cũng không cần tự mình khoe. Vì nghe thấy Bắc Thành quốc có ý muốn đến Hạ phủ cầu hôn, chúng ta cũng muốn định trước việc hôn nhân này trước Quốc Sử Bắc Thành quốc cho thỏa.”

Quý Thư thấy Thượng Tiệp đích thân tới rồi, cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm, lại nói tiếp, An


/100