THIÊN KIM HẠ PHỦ

Chương 89 - Chương 89

/100


Edit: hoacodat

Dưới giường lớn khắc hoa vừa ngột ngạt vừa nóng bức, Hạ Viên và Trần Châu vừa chui vào liền biết đã sai lầm, vừa rồi chỉ cần ném bức tranh vào trong là được, cần gì ngay cả người cũng phải trốn luôn chứ? Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi sao? Thật sự quá thất sách mà! Hai người lúc này khom lưng, tay nắm chặt nhau ngồi song song, giấu cuộn tranh này vào phía sau, âm thầm hi vọng Tưởng Hoa Khoan không nghe thấy được, không phát hiện ra các nàng.

Tưởng Hoa Khoan đẩy cửa vào phòng, thấy cửa phòng khép chặt, trong phòng oi bức khó chịu, một chút gió cũng không có, một bên màn giường lớn khắc hoa lại hơi đung đưa, cảm thấy sinh nghi, quát: “Ai đang ở dưới gầm giường?” Vừa nói, bàn tay theo quán tính ấn lên eo, lại quên ở trong phủ không mang theo bội kiếm.

Huhu, bị phát hiện rồi, sao tai mắt tất cả nam nhân Tưởng gia đều linh thông hết vậy, lần tới có chuyện gì, tuyệt đối không dối gạt được rồi. Hạ Viên cầm tay Trần Châu, ý bảo nàng nhanh đáp lời, còn không lên tiếng, làm không tốt Tưởng Hoa Khoan lại xem các nàng như kẻ trộm ngay.

“Khoan ca ca, là muội và Viên nhi!” Trần Châu chui ra từ dưới gầm giường, thấy Tưởng Hoa Khoan đã muốn đi tới giường bên này, biết không thể gạt được, thầm than không hay ho, cái khó ló cái khôn nói: “Muội và Viên nhi đang chơi trò trốn tìm.”

“Là bọn muội à!” Tưởng Hoa Khoan vừa nghe là giọng nói Trần Châu, ngạc nhiên nói: “Chơi trốn tìm? Hai người cùng nhau trốn ở dưới giường?”

“Đúng đúng vậy nha, bọn muội đang chơi trốn tìm. Châu tỷ núp ở dưới giường, muội đi vào bắt được nàng ấy.” Hạ Viên cũng thầm than không tốt, vội vàng tiếp lời, giải thích một câu, đi ra ngoài trước, cũng không thèm phủi tro bụi trên người, giả vờ tươi cười nói: “Muội còn có việc, đi trước nhé!”

Trần Châu bò ra khỏi giường, thấy Hạ Viên chạy trối chết, thầm mắng nàng không nghĩa khí, đỏ mặt đi mở cửa sổ cho thoáng, lại hỏi: “Khoan ca ca, huynh tìm muội có chuyện gì sao?”

“Ta phải ra bên ngoài làm chút chuyện, có đi ngang qua Trân Bảo Trai, nên đến đây hỏi muội một chút, có muốn mua gì hay không?” Tưởng Hoa Khoan nghe Thượng Tiệp dặn dò, nói mấy ngày nữa sẽ viên phòng rồi, nên tìm cách làm Trần Châu vui vẻ chút, nhân dịp này mua chút đồ đưa nàng, làm nàng cao hứng vui vẻ, vợ chồng hòa thuận linh tinh gì đó. Nhất thời bỗng cũng suy nghĩ, nhớ đại ca Tưởng Hoa An cũng mua vòng tay gì đó cho Hạ Viên, mình lại chưa đưa cái gì như vậy cho Trần Châu, lúc này cũng muốn hỏi xem nàng thích gì, đưa nàng một hai bộ gì đó. Nên hỏi: “Muội thích vòng tay hay là chuỗi ngọc?”

Trần Châu đang nhớ tới chuyện bức tranh giấu dưới gầm giường, không yên lòng, thuận miệng nói: “Đều thích!” Vừa nói xong, lại nghe bên ngoài có giọng Tuệ Hương đang hỏi Tiểu Hà: “Nhị thiếu phu nhân đâu rồi? Phu nhân mời nàng đi qua nói chuyện, nửa ngày không tìm thấy người.” Tiểu Hà đáp: “Muội cũng đang tìm đây! Vừa mới muốn đi vào trong vườn tìm, Mai Hoa tỷ tỷ nói nàng vừa đi vào vườn hái hoa, không gặp Nhị thiếu phu nhân. Muội đoán chẳng lẽ Nhị thiếu phu nhân đã trở về phòng rồi, nên đến đây tìm.”

Trần Châu nghe Tuệ Hương đến đây tìm, cho rằng Thượng Tiệp có chuyện gì quan trọng, chẳng quan tâm đồ vật dưới sàng nữa, giương giọng nói: “Ta ở trong phòng này!” Nói xong nhìn về phía Tưởng Hoa Khoan cười nói: “Muội đi gặp phu nhân xem có chuyện gì. Khoan ca ca có muốn đi ra ngoài luôn không?” Truyện chỉ đăng tại diễn đàn Lê 'Quý'Đôn.

“Ừ!” Tưởng Hoa Khoan cùng Trần Châu ra cửa, đi qua bên kia, vừa đi được vài bước, sờ sờ lên người, cái túi thơm đeo bên người bị mất, nghi ngờ bị rơi ở trong phòng Trần Châu, quanh về phòng Trần Châu tìm kiếm, quả nhiên thấy túi thơm rơi ở phía sau cửa. Suy nghĩ có thể do làm động tác rút chuôi kiếm, ngón tay vẽ ra, rơi xuống dưới đất. Vì ngồi xổm xuống nhặt túi thơm lên, lơ đãng nhìn xem ở dưới gầm giường, nương theo ánh sáng nơi cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy bên trong có một cuộn gì đó.

Hai người trốn ở dưới gầm giường xem cái gì thế? Thế mà lại thấy sắc mặt đỏ ửng, thần sắc kích động, thật sự kỳ lạ. Tưởng Hoa Khoan thầm nghi hoặc, đi qua bên giường cầm một cái chổi lông gà, cầm cán chuôi, khều một cái, đã lấy ra được bức họa Trần Châu giấu dưới gầm giường.

Thì ra là xem cái này! Tưởng Hoa Khoan chậm rãi mở bức tranh ra, cẩn thận nhìn tới, thần sắc trên mặt bỗng phấn khích lạ thường.

Trần Châu đến phòng Thượng Tiệp, thấy Thượng Tiệp chỉ hỏi qua trong phòng còn muốn đặt mua thêm cái đồ vật nữa không, cũng không có chuyện quan trọng gì, nói được một lát, mang Tiểu Hà cáo từ đi ra. Đợi đến cửa phòng, lại bảo Tiểu Hà đi chỗ tú nương mang chăn gối đã thêu xong về, mình thì đi vào phòng, muốn lấy bức họa từ dưới giường ra cất kỹ, tìm tòi hồi lâu, cuộn bức tranh này thế mà không thấy đâu nữa, chuyện này kinh ngạc không nhỏ.

“Viên nhi, không tốt rồi!” Trần Châu gấp đến độ đòi mạng, vội vàng chạy đến trong phòng Hạ Viên, thấy Hạnh Nhân không có ở bên, phủ qua lỗ


/100