THIÊN KIM HẠ PHỦ

Chương 92 - Chương 92

/100


Tưởng Hoa An đã uống rất nhiều chén, lúc này chỉ sợ thiên hạ không loạn, mang các đệ đệ liền đi về phía tân phòng Tưởng Hoa Khoan. Ai ngờ đi đến nửa đường, lại bị Tưởng Cát ngăn lại. Hai tay Tưởng Cát ôm ngực, cười dài nói: “Đã sớm biết đám tiểu tử các ngươi không ở yên trong nhà, đêm nay chắc chắn ra ngoài quấy rối, quả nhiên đã tới rồi. Hoa Khoan thật vất vả mới viên phòng, há có thể để mặc cho các ngươi đến dọa? Đều vào trong vườn uống rượu cùng ta. Vừa vặn mới nghiên cứu ra một bộ kiếm pháp, mọi người so chiêu với nhau.”

Gần đây Tưởng Hoa Cái đang theo Tưởng Cát học kiếm pháp, nghe được có bộ kiếm pháp mới, bỗng chốc reo lên: “Ánh trăng đêm nay tốt vậy, múa kiếm dưới ánh trăng cực tiêu sái, tiểu thúc không được giấu riêng đâu đấy.”

Tưởng Hoa An bị gió thổi, cũng dần thanh tỉnh một ít, được rồi, hãy bỏ qua Hoa Khoan một con ngựa. Nhất thời mang các huynh đệ và Tưởng Cát vào trong vườn đi luyện kiếm.

Lại nói Tưởng Hoa Khoan thông qua thực tiễn hiểu rõ đạo lý hết sức tin sách không bằng không đọc sách, thật không có giống như sách quý miêu tả là vẻ mặt hòa nhã, mà là phải thể hiện bản sắc nam nhi, càng đánh càng hăng. Đến nỗi đến ngày hôm sau, Trần Châu căn bản không thể xuống giường. Ngày thứ ba, miễn cưỡng có thể rời giường. Ngày thứ tư, Trần Châu chạy đến phòng Hạ Viên tố khổ nói: “Viên nhi, cả người ta đều đau nhức!”

Hạ Viên thấy bình thường Trần Châu hoạt bát vạn phần nay uể oải không phấn chấn, không khỏi che miệng nở nụ cười, hai người xì xào bàn tán trong chốc lát. Tới buổi tối, Tưởng Hoa Khoan còn muốn tiếp tục chiến đấu thì Trần Châu yếu ớt giơ lên một tấm bảng nhỏ. Tưởng Hoa Khoan nhìn kỹ, trên bài tử viết ba chữ “Miễn chiến bài”. Vì thế, đêm đó Trần Châu có thể ngủ một giấc thật ngon.

Chớp mắt đã qua năm, mới đầu xuân, Quý Thư sai người đến đón Hạ Viên trở về Hạ phủ, nhắc tới nói: “Viên nhi, tháng năm là sinh nhật con, đến lúc đó tự nhiên phải làm lễ cập kê, lễ cập kê qua đi sẽ tùy ý cho con viên phòng rồi, có mấy lời, nương nên nói tỉ mỉ trước với con một chút.” Nói xong kéo Hạ Viên nói tỉ mỉ chuyện đạo làm nàng dâu.

Đợi trở lại phủ Tướng quân, Hạ Viên liền biết được Thượng Tiệp lên miếu Tử Mẫu thỉnh sư bác chọn ngày tốt cho nàng và Tưởng Hoa An viên phòng. Thực khéo là, chọn ngày lành tháng tốt lại đúng là ngày sinh nhật đó của nàng, cũng chính là ngày làm lễ cập kê. Tính toán, thời gian còn ba tháng.

“Viên nhi, Viên nhi!” Vừa nghe Hạ Viên đã trở về, Trần Châu vội đến tìm nàng, lôi kéo nói: “Buổi sáng hôm nay trong phủ mới tới hai vị cô nương, muội có nghe nói chưa?”

“Còn chưa nghe đâu, là cô nương nhà ai?” Hạ Viên đợi Trần Châu ngồi xuống, cười nói: “Lần trước Thượng gia phu nhân để Bảo Lan theo chúng ta học thêu, cũng ở thời gian rất dài. Bản thân ta là hiểu rõ ý tứ Thượng gia phu nhân, đáng tiếc phu nhân không nhìn trúng Bảo Lan.”

Thì ra Thượng gia phu nhân thấy Tưởng Hoa An và Tưởng Hoa Khoan cưới vợ tuổi đều nhỏ, nên cho rằng nam nhân phủ Tướng quân thích thế này, nhất thời lấy cớ Bảo Lan học thêu thùa không tốt, để nàng đến học cùng Hạ Viên và Trần Châu, kỳ thật có ý đến lão Tam Tưởng gia Tưởng Hoa hồng. Chính là Bảo Lan mới mười tuổi, không nói còn quá trẻ con, tài mạo lại bình thường, không xuất sắc lắm, đừng nói Tưởng Hoa Hồng, chính là Thượng Tiệp và Tưởng lão phu nhân, cũng không nhìn trúng. Sau đó Thượng gia phu nhân thấy Tưởng gia cũng không có ý tứ, thế này mới đến đón Bảo Lan về. Vì chuyện này, nên lúc này Hạ Viên cho rằng phu nhân nhà ai đó lại đưa cô nương đến đây học thêu thùa nữa, không nghĩ Trần Châu khoát tay nói: “Lúc này đến hai vị cũng là đại cô nương, chỉ sợ sẽ ở lâu.”

Trần Châu cười cười nói luyên thuyên nửa ngày. Thì ra hai vị cô nương kia là thân tôn nữ một vị họ hàng xa của Tưởng lão phu nhân, một vị tên là Phạm Vi, một vị tên là Phạm Tinh. Người Phạm gia trong nhà suy tàn, lại gặp lúc hỏa hoạn, chỉ có hai người các nàng chạy thoát được. Vì lúc trước Phạm Vi từng đi theo tổ mẫu tới bái kiến Tưởng lão phu nhân, nên hội này dẫn theo muội muội Phạm Tinh tìm đến nương tựa Tưởng lão phu nhân, chỉ khóc cầu xin nguyện ở phủ Tướng quân làm nô làm tỳ, cũng tốt hơn lưu lạc bên ngoài.

Thỉnh an Thượng Tiệp xong, Hạ Viên liền đi gặp Tưởng lão phu nhân, thấy Tưởng lão phu nhân đang cùng hai vị cô nương lạ mặt nói chuyện, nhất thời liền biết hai vị cô nương kia đúng là hai vị Phạm Vi và Phạm Tinh mà Trần Châu đã nói muốn đến phủ Tướng quân tìm nơi nương tựa.

Thấy Hạ Viên đi vào, Tưởng lão phu nhân nói với Phạm Vi và Phạm Tinh: “Đây là thê tử Hoa An, các ngươi cứ gọi nàng là tẩu tẩu là được.” Lại nói với Hạ Viên: “Hai vị này là cô nương Phạm gia.”

Phạm Vi ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc mặc dù bình thường, đôi mắt lại cực kỳ quyến rũ, rất có chỗ động lòng người. Phạm Tinh lại rất trắng trẻo, khóe miệng có một viên nốt ruồi mỹ nhân, vẻ mặt kích động, đang nói chuyện lúc hỏa hoạn chạy thoát.

Đợi người quét dọn sương phòng, sau khi mang Phạm Vi và Phạm Tinh đi xuống nghỉ ngơi, Tưởng lão phu nhân mới sai người mời Thượng Tiệp lại đây, cười nói: “Ta thấy hai vị cô nương Phạm gia mặc dù nghèo túng, nhưng tính tình nhu thuận, lúc này tìm đến đây nương tựa, trước hết giữ lại hầu hạ bên cạnh ta, đối đãi như tôn nữ. Qua chút thời gian thưởng các nàng vài món trang sức, lại tìm cho các nàng một cửa hôn nhân tốt là được!”

Thượng Tiệp tự nhiên gật đầu đồng ý.

Phạm Vi và Phạm Tinh ở phủ Tướng quân một thời gian, dần dần thích ứng. Ban đêm Phạm Tinh nói thầm với Phạm Vi: “Phủ tướng quân ít quy

/100