Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 35: Diệp Mặc không về

/2272


Bởi vì y nhìn thấy chân của Diệp Mặc đang ở trên ngực của A Phát, đang lạnh lùng lườm y và Vương Thuyền, y không biết tại sao chỉ trong một thời gian ngắn, làm sao Diệp Mặc có thể khống chế được A Phát, A Phát là võ sĩ giỏi nhất của y. Nhưng Tống Thiếu Văn không tài nào nghĩ tiếp nữa, bởi vì y còn chưa kịp xuống tới đất, cũng không kịp phản ứng, Diệp Mặc lại một lần nữa xông đến tung một cước.

"Răng rắc" hai tiếng, xương đùi của Tống Thiếu Văn đã bị Diệp Mặc đá gãy một cái, "á" một tiếng, mồ hôi lạnh của Tống Thiếu Văn lập tức đổ ra, Vương Tuyền toàn thân phát rét nhìn Diệp Mặc gần như đang tung thêm một cước, rốt cuộc hắn ta là người gì chứ? Sao động tác lại khủng khiếp như thế? Thiết bản, nhất định là thiết bản.

- Dẫn đường đến xe đi.

Ánh mắt của Diệp Mặc khiến Vương Thuyền lạnh người, không dám phản kháng, lập tức dẫn đường, cái càng làm cho y sợ chính là Diệp Mặc một tay xách một thằng, mang Tống Thiếu Văn và A Phát theo sau.

Tống Thiếu Văn đau đến gần như ngất đi, nếu như cho gã ta cơ hội lần hai, gã thà để người khác chỉ vào mặt mình mà chửi, cũng không dám đến tìm cái tên Diệp Mặc quỷ quái này. Người khác ai cũng nói Tống Thiếu Văn là tên quỷ quái, nhưng Tống Thiếu Văn đã hiểu tên quỷ thật sự chính là tên Diệp Mặc giả nai ăn thịt hổ này.

Khi y đày đọa người khác, ít nhất trong lòng cũng phải nghĩ, trên mặt phải có biểu cảm, nhưng khi Diệp Mặc đá gãy xương y, lại đơn giản như đạp một con kiến vậy, đến mắt cũng không thèm chớp, đừng nói là có biểu cảm.

Xe cách đấy không xa, không đến trăm mét, và bọn Tống Thiếu Văn vì không muốn bị phát hiện, nên đã chọn con đường vắng vẻ, hơn nửa lại hơn hai giờ đêm, trên đường đã không còn ai, sau đó họ đã lên chiếc BMW.

Diệp Mặc quăng Tống thiếu gia và A Phát vào ghế sau, lại tịch thu hết tiền trên người họ, rồi mới nói với tên tài xế Vương Thuyền:

- Lái xe đến Quế Lâm đi.

Quế Lâm thuộc Hoa Hạ và là nơi tiếp giáp với mấy nước nhỏ, nơi đây núi non trùng điệp, người ở thưa thớt, rất thích hợp để Diệp Mặc tu luyện, huống hồ cho dù chuyện hắn có giết Tống Thiếu Văn bị bại lộ đi chăng nữa, thì việc muốn bắt hắn cũng khó gấp ngàn lần.

- Cái gì, đi Quế Lâm ư?

Vương Thuyền giật mình kêu lên, Quế Lâm cách Ninh Hải hơn vạn dặm, làm sao tới đó được?

- Đừng nói nhiều, lái xe đi.

Mệnh lệnh của Diệp Mặc, khiến cho những lời định nói của Vương Thuyền cũng phải nuốt xuống, chỉ đành nhanh chóng khởi động chiếc BMW, rất nhanh đã biến mất trong phạm vi thành phố Ninh Hải.

Lúc xe lái hơn một tiếng mấy đồng hồ, Diệp Mặc đột nhiên nhớ ra cái hòm thuốc nhỏ của mình còn để ở lối đi nhỏ trong phòng, nếu bây giờ quay về lấy, thì không chừng trời cũng sắp sáng, hay là thôi đi, dù sao cũng chỉ là một ít thuốc và đơn dược mà thôi, còn một lá thư và vài thứ linh tinh.

Không chỉ Tống Thiếu Văn đang uất nghẹn, mà ngay cả A Phát và Vương Thuyền cũng rất sợ, trước đến giờ đều là bọn họ dạy dỗ người khác, hôm nay lại bị tên Diệp Mặc thối tha dạy dỗ, còn lấy hết tiền trên người bọn họ.

- Mặc Thiếu gia, lần này mạo phạm anh, là Tống Thiếu Văn tôi không đúng, nhưng anh cũng biết năng lực của nhà họ Tống chúng tôi, nếu tôi có mệnh hệ gì, thì anh có chạy đâu cũng không thoát. Nhưng nếu anh chịu thả Tống Thiếu Văn tôi, thì tôi cũng không bạc đãi anh, không chỉ…

Tống Thiếu Văn bắt đầu hạ mình cầu xin, y cảm thấy tên Diệp Mặc là một kẻ tàn nhẫn, thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả y.

Nhưng y chưa kịp nói hết câu, "bốp, bốp" bị hai bạt tai, Diệp Mặc đánh Tống Thiếu Văn hai bạt tai, rồi mới từ tốn nói:

- Đừng giả bộ trước mặt tao, nhà họ Tống mày không chọc vào tao thì không sao, nếu chọc vào ông đây, thì ông cho nhà họ Tống mày xóa sổ khỏi Yến Kinh luôn, Diệp Mặc tao nói được làm được, nhưng có thể mày sẽ không được nhìn thấy đâu.

- Mày…

Tống Thiếu Văn phun ra hai cái răng, không biết là vì quá nóng giận hay vì sợ hãi mà rung cả người lên. Nhưng lần này đúng là Tống Thiếu Văn đã quá đỗi sợ hãi rồi, từ những lời của Diệp Mặc, hình như còn muốn lấy cả mạng y, tuy hắn không tin Diệp Mặc có thể làm thế, nhưng dù gì thì y cũng chỉ có một cái mạng. Nếu như hối hận có tác dụng, thì Tống Thiếu Văn đã vác cái hối hận đó hàng vạn lần rồi.

Lại một tiếng mấy đồng hồ nữa trôi qua, Diệp Mặc nhìn thấy con đường cao tốc này được xây trên núi, trong lòng khẽ động đậy, trời sắp sáng rồi, nếu như đẩy chiếc xe xuống vực vào lúc này, thì là thích hợp nhất. Đương nhiên là hắn sẽ không ngồi chiếc xe này đến Quế Lâm rồi, đây sẽ là hành động đi tìm cái chết.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Mặc nhìn thấy phía xa là cái camera, Diệp Mặc đột nhiên cúi người xuống, vừa kéo vô lăng.

Vương Thuyền vốn dĩ đang nghĩ cách làm sao để báo cho cảnh sát biết, hoàn toàn không ngờ Diệp Mặc lại cúi người xuống, đột nhiên kéo vô lăng trên tay mình.

Chiếc xe xoay một vòng, vượt ra khỏi đường cao tốc, bay xuống vực.

/2272