Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 126 - Chương 99.2

/275




Tần Liễm cũng biết điểm này, chỉ là Thiên Nhất Tuyệt biết hắn khó đối phó, liền để phần lớn hoạt tử nhân đều đối phó với hắn. Hắn bị những hoạt tử nhân này cuốn lấy, trong nhất thời cũng không thể nào ra tay để đối phó Thiên Nhất Tuyệt được.

Thanh Linh chợt phi thân lên, ngay sau đó một đám người mặc áo lục cũng phi thân đến giữa không trung, cũng ném xích sắt dài trong tay ra.

Xích sắt bay tới với tốc độ cực kỳ nhanh, trong chớp mắt đã trói lại tay chân của Thanh Linh.

Hơn hai mươi nói bóng người mặc áo lục bay qua bay lại giữa không trung, bóng dáng biến ảo, rất nhanh đã trói Thanh Linh lại thành một cái kén khổng lồ.

Tần Liễm lơ đãng nhìn qua, thấy nàng bị trói lại, tức giận điên cuồn vung lụa trắng trong tay.

Lụa trắng tung bay giống như đai lưng của thiên nữ, dáng người của nam từ bạch y nam tử nhẹ nhàng, chiêu thức duyên dáng giống như vũ đạo, sắp mê hoặc ánh mắt của người khác.

Vốn là một vũ đạo hoa lệ cảnh đẹp ý vui mà thường thấy trong các bưổi thịnh yến, nhưng ở trên người của nam tử bạch y thì lụa trắng ở trong tay của hắn đã trở thành lưỡi dao sắc bén, huyết nhục quanh người bay tán loạn như lông vũ bay đầy trời. Một đám hoạt tử nhân kia, đều bị lụa trắng trong tay hắn vung ra đánh cho thành thịt vụn, thân thể hoàn toàn bị hủy diệt.

Thiên Nhất Tuyệt thấy vậy, kinh hãi, trong lòng thật lâu không thể bình tĩnh lại. Nam tử bạch y kia, cuối cùng nội lực sâu bao nhiêu, mới có thể biến toàn bộ mười mấy họat tử nhân võ công cao cường kia thành thịt mạt.

“Ầm” một tiếng, âm thanh lớn thiếu chút nữa chấn vỡ màng nhĩ của người khác.

Xích sắt ở trên người Thanh Linh bị nàng phóng ra nội lực cường đại mà chấn vỡ, vừa được giải thoát, nàng lập tức nhằm phía Thiên Nhất Tuyệt, khí thế sắc bén, thế đến khó đỡ.

Thiên Nhất Tuyệt lại lần nữa khiếp sợ, hắn không hề nghĩ tới Diệp Đàm bị xích sắt trói thành cái kén vậy mà còn có thể nhúc nhích, thế nhưng có thể tránh thoát trói buộc.

Tần Liễm nhìn thấy Thanh Linh tránh thoát trói buộc, nhẹ nhàng thở ra, khẽ mỉm cười.

Thanh Linh tới gần Thiên Nhất Tuyệt, vừa ra tay muốn đoạt lấy Thành Chủ Lệnh trong tay hắn, nhưng sau khi đánh qua mấy chiêu với Thiên Nhất Tuyệt, nàng vẫn không thể cướp đồ tới tay.

“Muốn đối phó với Bản hộ pháp, ngươi còn non lắm.” Thiên Nhất Tuyệt khinh thường cười khẽ.

Tần Liễm cũng từ trong đám người mặc áo lục vọt lại đây, Thiên Nhất Tuyệt nhìn thấy hắn, nhớ tới tình cảnh những người mặc áo lục vừa rồi bị hắn ta chém biến thành thịt vụn. Nên đối với Tần Liễm hắn có sự kiêng kị nhất định.

Nếu chỉ có một mình Diệp Đàm, hắn sẽ không để vào mắt, nhưng mà nếu như Tần Liễm và Diệp Đàm hợp lực ra tay đối phó với hắn, hắn không có nắm chắc phần thắng. Hắn muốn tránh Tần Liễm, thu thập Diệp Đàm trước rồi tính sau.

Vì thế hắn đột nhiên thu tay lại, lui về phía sau vài bước, thân hình nhoáng lên, bóng người đã lẩn vào trong rừng cây.

Thanh Linh lập tức đuổi theo, đi vào trong rừng, Thiên Nhất Tuyệt đột nhiên biến mất ở trước mặt nàng.

Khi Thiên Nhất Tuyệt xuất hiện lần nữa, năm ngón tay của hắn hóa thành trảo, muốn chộp xuống đầu của Thanh Linh. Thanh Linh không tránh né, nhếch môi, ý cười lạnh lùng nơi khóe môi lan tràn. Trước một khắc năm ngón tay hóa thành trảo kia chộp lên đầu của nàng, thân mình của bỗng nhiên cúi thấp xuống, Băng Hồn trong tay đâm tới lòng bàn tay của hắn.

Khi Thiên Nhất Tuyệt nhìn đến đoản kiếm, đúng lúc thu tay lại, ngay lúc hắn thu tay lại, Thanh Linh đã dùng Phất Thủ Thiên Diệp, dùng nội lực hút những phiến lá rụng đầy đất lên đánh về phía mặt của hắn. Hắn vung tay lên, lá rụng biến thành bột phấn mà tan đi.

Thanh Linh vung đoản kiếm, đánh về phía Thiên Nhất Tuyệt.

“Tàn Hồng kiếm pháp, Phất Thủ


/275