Thương Thiên Phách Huyết

Chương 28: Tuyệt đại giai nhân

/414


Cùng đi với Phương Hướng Minh, Hứa Hải Phong rời khỏi phòng, hướng nội viện đi tới. Dọc theo đường đi tinh thần hắn hoảng hốt, khắp đầu óc đều là câu nói: " Hắc kỳ bất mãn vạn, mãn vạn không thể địch." Ở tận sâu trong đáy lòng hắn, một cỗ dã tâm bừng bừng trước đó chưa từng có đã chậm rãi bành trướng. Loại biến hóa thình lình xảy ra này làm cho hắn không thể thích ứng, trong tâm lý vừa kinh vừa sợ, đồng thời vừa hưng phấn khó hiểu.

" Tiểu đệ, Khải Tác nhân tuy đã rút lui, nhưng bọn hắn để lại không ít thứ tốt, bên trong nhất định có thứ mà ngươi cảm thấy hứng thú." Phương Hướng Minh lộ ra một tia tươi cười ám muội.

Đối với vẻ tươi cười này, Hứa Hải Phong cũng không xa lạ, mỗi lần muốn đi thanh lâu hoặc là nói tới phong hoa tuyết nguyệt, đại đa số nam nhân đều có loại vẻ mặt này. Trong lòng hắn vừa động, bật thốt lên: " Nữ nhân?"

Phương Hướng Minh cười to nói: " Tiểu đệ, ngươi thật đúng là được a, đã bị ngươi một ngụm đoán trúng."

Hứa Hải Phong ngượng ngùng gãi đầu, dù sao hắn còn trẻ tuổi, tuy đã từng thử qua nữ nhân, nhưng vẫn cảm thấy một tia quẫn bách.

Lúc này hai người đã đi tới một chỗ tẩm cung, phòng ốc chia làm trong ngoài hai gian, ở giữa giắt một bộ màn trúc châu quang bảo khí, bên trong bóng người chớp động, cũng không cách nào nhìn thấy rõ. Phương Hướng Minh đột nhiên vỗ hai tay, trong lúc Hứa Hải Phong còn đang kinh nghi, một đạo tiếng đàn mềm nhẹ ôn hòa vang lên, vui thanh sơ khởi, như tiếng cười thanh thúy Giang Nam, nhẹ nhàng lướt tới, làm cho người ta quên mất hết thảy phiền não, trầm mê bên trong. Đột nhiên, tiếng đàn biến đổi, phảng phất như gió thét mưa rào, lại như sắt thép giao nhau, đao kiếm tương giao, thanh âm chậm lại, chuyển thành đau thương, càng khiến người ta sinh ra một loại cảm giác sinh ly tử biệt, nặng nề âm úc. Tiếng đàn từ từ biến mất, lại như đàn hương phảng phất, đã ngưng còn vang, vẫn mãi không dứt, một khúc tấu xong, âm ba vẫn liễu nhiễu không tan.

Lúc này Hứa Hải Phong mới phát giác mình đã lệ rơi đầy mặt, đoạn cuối cùng làm cho người ta nghe thấy thương tâm đoạn trường, cảm nhận sâu sắc, thật sự là tài nghệ thần kỳ.

" Tiểu đệ, ngươi cảm giác được thế nào?" Vẫn là Phương Hướng Minh khôi phục đầu tiên, hắn thở dài một hơi, hỏi.

Hứa Hải Phong như trong mộng vừa tỉnh lại, a một tiếng, mới nói: " Thần khúc, tuyệt đối là thần khúc, cho tới bây giờ ta không có nghe qua ca khúc tuyệt vời như thế, thật không biết làm sao hình dung mới tốt."

Phương Hướng Minh mỉm cười nói: " Được, nếu tiểu đệ ngươi hài lòng, cũng không uổng đại ca ta hạnh khổ một hồi. Nơi này chính là phủ đệ của ngươi tại Lâm An thành, đêm khuya chầm chậm, tiểu đệ ngươi phải tranh thủ, ta đi trước." Nói xong cũng không màng Hứa Hải Phong ở phía sau kêu gọi, liền lớn tiếng cười bước đi.

Hứa Hải Phong nhìn phương hướng hắn rời đi, trong lòng cũng không biết cảm xúc ra sao. Cho dù hắn có ngốc, cũng biết nữ tử trong phòng là chiến lợi phẩm mà Phương Hướng Minh cố ý dành phần cho hắn. Chuyển niệm vừa nghĩ, lúc này khác với ngày xưa, thân phận địa vị của mình đã xảy ra biến hóa ngất trời, không hề còn là một con cháu nhà nông quê mùa, lại càng không bị coi là sĩ tốt bình thường làm vật hy sinh. Hắn hiện tại đã là một gã tướng quân tay cầm thực quyền, thủ hạ lại càng mãnh tướng như mây, chiến lực vô song, quan trọng hơn hắn là một kẻ chinh phục, làm người thắng trận trong chiến tranh, đương nhiên là có tư cách hưởng thụ hết thảy.

Hắn đi tới trước rèm trúc, chần chờ một thoáng, rốt cục vén rèm bước vào.

Hô hấp của hắn khi nhìn thấy tuyệt thế dung nhan phia trước mà đã dừng lại, trước mắt hắn là một thân hình thon dài hoàn mỹ, nàng đứng ngay giữa phòng, khí chất tao nhã tự nhiên mà tản mát ra đến, một đôi mắt trong suốt sáng ngời như nước, lại tiết ra cơ trí như đã nhìn thấu thế gian vạn vật. Khi ánh mắt của nàng nhìn về phía màn trúc, Hứa Hải Phong không khỏi sụp mắt xuống, tựa hồ sợ hãi ánh mắt của mình sẽ làm khinh nhờn đến giai nhân trước mặt.

Cái gì mới gọi là giai nhân tuyệt thế, trước mặt chính là một chứng minh điển hình.

Trong sự nhận biết thuở dĩ vãng của Hứa Hải Phong, Vi Vi của Túy Nguyệt Lâu đã là nữ hài tử đẹp nhất bình sinh hắn mới gặp, nhưng Vi Vi so với nàng, lập tức như bùn đất, dung mạo và khí chất thoát tục của nàng tựa như một vầng trăng sáng trên bầu trời, làm tất cả hồng nhan đều phải thất sắc.

Hứa Hải Phong đứng ngay màn trúc ngây người nửa giây, thật vất vả mới nói loạn một câu: " Xin hỏi phương danh cô nương."

Nàng kia nao nao, tuy tuổi của nàng còn nhỏ hơn Hứa Hải Phong, nhưng đối với địa vị tình cảnh của chính mình nàng thập phần sáng tỏ. Nàng chỉ biết là Phương Hướng Minh muốn đem nàng đưa cho một người, nhưng như thế nào cũng không có nghĩ đến lại là người thanh niên chẳng có gì nổi bật đang đứng ngay trước mắt. Nhưng nhiều năm như vậy, nàng đã dưỡng thành thói quen đem suy nghĩ đặt kín trong lòng, vẻ không chút phản ứng đã trở thành bản năng của nàng: " Ta là Lâm Uyển Nhàn."

" Lâm cô nương tấu một khúc nhạc thật hay, thật sự là khúc nhạc tuyệt thế vô song, tại hạ bội phục." Hứa Hải Phong vùng trán đầy mồ hôi, rặn suốt nửa ngày, lại nói nhảm một câu.

Trong mắt Lâm Uyển Nhàn đã ẩn chứa tia cười, nàng đột nhiên cảm giác được nam nhân này tuy không có nửa phần anh hùng khí khái, nhưng thành thật đáng yêu, thật cũng không làm người khác chán ghét. Chỉ là dựa theo cách nói chuyện của hắn, chỉ sợ cho đến ngày mai cũng không nói ra được mấy câu.

" Ta không có sở trường gì khác, chỉ biết khảy vài tiểu khúc, thuần túy là do thành thục mà thôi, chưa nói tới cái gì là hay, lại càng không dám xưng là tuyệt thế vô song."

Hứa Hải Phong cười một chút, nói: " Đúng vậy, đúng vậy, Lâm cô nương nói đúng, này quả thật không có gì hay, lại càng không gọi là tuyệt thế không…" Hứa Hải Phong đang nói thì nín bặt, hắn đột nhiên rõ ràng chính mình vừa nói gì, lập tức mặt đỏ tới mang tai, tay chân lúng túng, không biết làm thế nào cho phải.

" Vèo." Lâm Uyển Nhàn không thể kiềm được, nhẹ nhàng bật cười. Nàng xuất thân cao quý, mặc dù mấy năm trước theo quốc gia hủy diệt, thành nô lệ mất nước, nhưng hưởng thụ đãi ngộ không có rơi xuống, ngược lại càng thêm ưu việt.

Mấy năm nay nàng chứng kiến rất nhiều văn nhân mặc khách, anh hùng hào kiệt phi phàm, vô luận là tài cao bắc đẩu, học phú năm xe, những công tử dẫn theo kinh điển bao la, còn là uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí, những mãnh tướng công thành dễ như trở bàn tay, trong mắt nàng đều thoáng qua như mây khói, cũng không hề để lại chút dấu vết nào trong tim của nàng. Bởi vì lúc cha mẹ của nàng uống độc dược tự vẫn, nàng cũng đã biết, thế đạo này không phải thuộc về nữ tử nhỏ yếu như nàng nắm bắt.

Nàng không từng cố ý đi thay đổi hoặc tranh thủ điều gì, chỉ là toàn tâm toàn ý qua mỗi một ngày, nàng đem toàn bộ tinh lực cùng thời gian đầu nhập vào học vấn mà mình cảm thấy hứng thú.

Mấy năm qua, tâm tính như vậy khiến cho nàng sản sinh ra một loại khí chất đặc biệt không linh mờ ảo, phảng phất như một tiên tử hạ phàm không nhiễm chút nhân gian khói lửa. Nhưng mà càng là như vậy, nàng lại càng gây cho người chú ý. Thời khắc này nhìn thấy nàng cười, khuôn mặt uyển như tiên nữ tựa hồ tản ra quang mang động lòng người, làm cho người ta hoa mắt thần diêu.

" Xin hỏi tiên sinh họ gì?" Lâm Uyển Nhàn lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân khi gặp nàng lại hiển lộ ra vẻ ngây ngốc tật xấu lại cảm thấy được hơn nhiều, tự nhiên không để chuyện thất lễ của Hứa Hải Phong đặt vào lòng. Chỉ là nghe Hứa Hải Phong nói chuyện thú vị, nàng mới chủ động hỏi một tiếng.

" Tại hạ Hứa Hải Phong, gặp qua Lâm cô nương." Hứa Hải Phong vội vàng đứng lên, tự mình giới thiệu. Bạn đang đọc chuyện tại


/414

DOC TRUYEN VIP

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status