Tiếng Ngọt

Chương 9

/65


Mưa to đến mau, đi cũng mau. Tới lúc ăn xong cơm tối, trăng đã ló ra.

Trước lúc về, Tô Mạch đi đổi giày.

Bà Chu kéo Trâu Tinh Thần sang một bên, nhét chiếc nhẫn gia truyền ban nãy không tặng được vào tay anh ta, dặn nhỏ: “Không tặng được thì đừng bước vào cửa nhà này nữa.”

Trâu Tinh Thần đẩy trả lại: “Vẫn chưa tới lúc.”

Bà Chu đập nhẹ tay anh ta, dọa bảo: “Việc này mà không thành thì sắp xếp cho cháu một đống xem mắt, bắt đầu từ cháu gái nhà lão Tiền.”

Trước đây, từng có một thời gian, tai trái của Tô Mạch lúc nào cũng ù ù, cả ngày lẫn đêm, kéo dài suốt hai tuần lễ.

Là do bị Tiền Viện nện cặp sách vào mà ra. Cũng may sau đó đã khỏi, bằng không giờ cô đã thành người khuyết tật.

Vậy nên, Tô Mạch nghe rất rõ đoạn đối thoại của hai người.

Kỳ nghỉ mồng Một tháng Năm kết thúc, chính thức bắt đầu đi làm.

Vì Tiêu Như lên chức nên vị trí nhà thiết kế chính bị trống ra một chỗ.

Đầu buổi sáng, có vài người tới phỏng vấn ngồi trong phòng chờ của công ty đợi để tuyển chọn và được tuyển chọn.

Tiêu Như cầm một xấp sơ yếu lý lịch, đi đôi cao gót ngang qua người Tô Mạch, vừa đi vừa lẩm nhẩm: “Làm lãnh đạo thật là khổ, chuyện gì cũng phải bận tâm.”

“Này, Tô Mạch à, hạng mục của công ty khoa kỹ Tinh Thần, phía họ muốn làm thêm hai trang nữa, sẽ tái ký hợp đồng.”

Tô Mạch hơi hơi cau mày: “Trong tay tôi đang có bốn dự án khác đều sắp phải nộp rồi, e là không đủ thời gian.”

Tiêu Như không vui, giọng vút cao thêm mấy đề-xi-ben: “Trong tay những người khác, ai mà chẳng có vài dự án, sao chỉ có cô, bảo cô làm là cô liền ra sức chối đẩy.”

Lại còn móc mỉa đế một câu: “Công ty chúng ta không nuôi kẻ ở không.”

Người cả văn phòng đổ dồn lại nhìn.

Tô Mạch ngẩng đầu nhìn Tiêu Như. Nhớ lại bốn năm trước, lúc hai người cùng vào công ty.

Khi đó, Tiêu Như cũng giống như Lâm Tiểu Linh bây giờ, chuyện gì cũng phải dựa vào Tô Mạch. Có những lần, Tiêu Như làm không hết việc, toàn là Tô Mạch ở lại tăng ca giúp cô ta tới nửa đêm mới xong.

Hai người thường cùng nhau ăn cơm, dạo phố, đánh bạn đi các khu thắng cảnh vẽ thực vật.

Tiêu Như cãi nhau, chia tay với bạn trai, Tô Mạch ở bên cô ta như hình với bóng chăm sóc trọn một tuần, trò chuyện với cô ta, nấu cháo cho cô ta, cùng chửi tên bạn trai cũ ngoại tình kia với cô ta.

Tình bạn khi ấy là thật, sự tan vỡ hiện giờ cũng là thật.

Tiêu Như tiếp tục nói bằng giọng lãnh đạo: “Mấy hôm nay Tiểu Lâm xin nghỉ kết hôn, đi trăng mật, cô qua bên công ty khoa kỹ Tinh Thần kia ký hợp đồng đi. Hoặc là gọi đối phương qua đây gặp mặt.”

Tiểu Lâm là AE của tổ của Tô Mạch, chuyên chịu trách nhiệm xử lý các vấn đề như ký kết thỏa thuận với khách hàng hay giục thanh toán các kiểu.

*AE: account excutive, nhân viên quản lý khách hàng

Tiêu Như nói xong liền đi.

Tô Mạch gọi cô ta một tiếng: “Tiêu Như.”

Không phải giám đốc Tiêu, là Tiêu Như.

Tiêu Như khựng bước đứng lại nhưng không quay đầu.

Một chút ánh sáng còn sót lại trong mắt Tô Mạch dần tắt, bình tĩnh không chút dao động, giọng nói ra khô khan như người máy, cô cười: “Không có gì, cứ thế vậy.”

Hai nữ đồng nghiệp trước đây hay khen Tô Mạch tốt tính, kể từ khi Tiêu Như thăng chức, Tô Mạch bị chĩa mũi nhọn vào, thì không còn nói ra công khai nữa.

Lâm Tiểu Linh kéo nhẹ áo Tô Mạch, thẽ thọt thân thiết hỏi: “Mạch tỷ, không sao chứ?”

Tô Mạch cười: “Không sao.”

Nói xong, lấy trong ngăn kéo ra hai gói snack khoai tây, hai người vui vẻ ăn chung.

Cô phải ăn uống vui vẻ thì mới có sức đối phó với đám đần độn bên công ty khoa kỹ Tinh Thần kia.

Lúc sắp tan làm, Tô Mạch nấp vào trong lối thoát hiểm gọi điện cho Trâu Tinh Thần: “A Thần à, xin lỗi nhé, tối nay em không đi ăn cơm với anh được.”

Trâu Tinh Thần đã gập máy tính lại, đang chuẩn bị về chung cư đón Tô Mạch: “Được, anh biết rồi, công việc bận quá hả? Tối nay anh đi đón em tan làm nhé?”

Tô Mạch dịu dàng nói: “Không cần, hôm nay chắc phải khuya em mới về, nhiều việc quá.”

Trâu Tinh Thần lại ngả người lên sô pha, lười biếng xoa gáy, giọng nói cực kỳ dịu dàng: “Không sao, dù khuya thế nào anh cũng chờ em.”

Tô Mạch tiếp tục dịu dàng: “A Thần, anh tốt thật.”

Trâu Tinh Thần cầm điện thoại nhìn lên trần nhà: “Vì em, chuyện gì anh cũng tình nguyện làm.”

Chờ Tô Mạch cúp máy trước anh ta mới bỏ điện thoại xuống.

Triệu Thù cười khì khì đưa điện thoại của anh ta cho Trâu Tinh Thần xem: “Thần ca.”

Trâu Tinh Thần sởn gai ốc trước điệu cười của Triệu Thù, bực dọc bảo: “Cười như bệnh.”

Triệu Thù bật đoạn video vừa quay lên.

Trong loa có người mùi mẫn nói: “Không sao, dù khuya thế nào anh cũng chờ em.”

“Vì em, chuyện gì anh cũng tình nguyện làm.”

Mọi người trong phòng bật cười sằng sặc, Chu Bắc đang cởi váy cười ngã bịch xuống đất, kính mắt văng ra ngoài.

Người đàn ông trong video trông rất tình cảm, nhất là đôi mắt, dịu dàng như đã đằm mình trong ánh trăng cả ngàn năm.

Trâu Tinh Thần hơi hơi nhíu mày, anh ta không nhớ mình đã diễn ánh mắt quá mức như vậy.

Anh ta tắt video đi, bực dọc vứt điện thoại trả lại cho Triệu Thù: “Cười con khỉ, ảnh đế Oscar, chưa thấy bao giờ à?”

Nói rồi, nhặt bao thuốc để trên bàn nhét vào túi áo: “Công ty team building, đi ăn cơm, Triệu Thù mời.”

Triệu Thù: “…” Tổng tài ảnh đế đại nhân có cần phải thù vặt vậy không!

Mười giờ đêm, tổng giám đốc Lưu, boss lớn nhất của Ori rời khỏi văn phòng.

Cả phòng làm việc chỉ còn mình Tô Mạch. Công việc trong tay cô quá nhiều.

Tổng giám đốc Lưu làm ông chủ, theo lệ thường phải qua quan tâm, động viên nhân viên đang nỗ lực tăng ca một chút.

“Tiểu Tô, vẫn chưa về à?”

Tổng giám đốc Lưu tuổi đời khá trẻ, chưa tới bốn mươi, lại chăm sóc tử tế nên trông chỉ như mới đầu ba. Anh ta có ấn tượng khá tốt về Tô Mạch.

Tô Mạch ngẩng đầu, rời mắt khỏi màn hình, chào một tiếng: “Tổng giám đốc Lưu.”

Tổng giám đốc Lưu lại gần, liếc nhìn màn hình máy tính của Tô Mạch: “Đây là dự án của Chu Thị hả?”

Tô Mạch gật đầu: “Vâng, đây là thiết kế VI cho lễ kỷ niệm giữa năm của Chu Thị, đã làm gần xong rồi.”

*VI: visual identity. Bài so sánh giữa VI design và LOGO design: 

/65