Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 25 - Chương 25

/153


Chuyện gì đã xảy ra? Rốt cuộc bây giờ em đang ở đâu hả? Giọng nói của Tống Ý Nhiên thiếu đi mấy phần lời biếng, còn có chút làm nghiêm túc làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Trong toilet nhà hàng. Uống nhiều canh quá. Lâm Khả Tụng xoa xao cái mũi, cô bị canh cá làm cho no bụng.

Hình thức huấn luyện khép kín là sao? Cái mà toilet nhà hàng, không phải là em đang ở tại phòng thu ngân của nhà hàng chú em sao?

Lâm Khả Tụng đành phải kể hết mọi chuyện ra cho Tống Ý Nhiên một lần nữa, bao gồm quá trình mình mới bị buộc uống gần hết canh cải trắng bạc hà vừa rồi.

Tống Ý Nhiên im lặng hai giây, rồi cười nghiêng ngả ở đầu dây bên kia.

Lâm Khả Tụng không cần nhìn mặt của anh ta cũng biết nhất định lúc này anh ta đang ôm bụng cười, cười đến run rẩy cả người!

Này! Anh có phải là người anh em của em không vậy! Bậc thầy này nhất định là mắc chứng OCD (Rối loạn ám ảnh cưỡng chế) và bệnh mình là trung tâm mà! Sàn nhà anh ta sáng đến nỗi mù mắt! Hơn nữa còn không được phát ra chút xíu âm thanh nào! Đây cũng không thuộc loại hình mắc bệnh sạch sẽ, em thấy anh ta giống như là thần kinh suy yếu!

Người anh em, anh thật lòng cảm thấy em không thích hợp làm đầu bếp.Vẫn nên sớm trở về nhà ăn của chú em làm ăn kiếm tiền đi, tích góp đủ học phí rồi học một trường cùng anh thôi. Anh đây sẽ bảo kê cho em, nhất định em sẽ thuận lợi tốt nghiệp tốt nghiệp một khoa nào đó.

Cắt. Anh cảm thấy em không thích hợp làm đầu bếp?

Ở đầu dây bên kia, Tống Ý Nhiên thở dài một hơi: Khả Tụng, ở Âu Mĩ, ấn tượng của mọi người với đầu bếp khác với ở Trung Quốc - đầu bếp mồ hồi như mưa, bọn họ là người nghệ thuật. Từ nhỏ đến lớn em cũng không có tế bào nghệ thuật nào, dẫn em đi xem triển lãm tranh hiện đại một tý em đã trực tiếp ngủ ở trên ghế luôn. Cho nên không cần miễn cưỡng mình đây? Không thích hợp mình hoặc là mình không thích làm, không làm là được.

Lâm Khả Tụng im lặng.

Thật sự là cô không thích những việc này sao?

Vậy tại sao lúc Giang Thiên Phàm chuẩn bị bữa ăn trưa cho nghị viên Thomas, bản thân xem mỗi một động tác, mỗi quá trình của anh, còn nghiêm túc hơn so với ôn bài trước khi thi.

Tại sao mình nếm ra cải trắng bạc hà trong súp anh đào lại vui mừng như vậy?

Em muốn thử một lần. Lâm Khả Tụng buồn buồn nói, Thắng, em sẽ kiếm đủ học phí rồi! Dù sao chỉ ba tháng mà thôi!

Tống Ý Nhiên hiếm khi thấy im lặng. Lâm Khả Tụng nghiêng đầu, cho là điện thoại di động của mình có vấn đề.

Cho đến vài phút sau, giọng nói của anh ta vang lê nlần nữa.

Được rồi. Chỉ là em phải nói cho anh biết, thầy hướng dẫn của em là ai?

Cái này, là bí mật á! Không thể nói được!

Tống Ý Nhiên cười, tiếng cười của anh rất dễ nghe, mang theo vài phần bất đắc dĩ: Được rồi, được rồi! Dù sao chỉ có một chút, không nên miễn cưỡng mình làm chuyện mình không muốn làm.

Lại không tin không phổi không chủ đề tán gẫu mấy câu, mới tắt đeện thoại, lúc này Lâm Khả Tụng mới ngồi dậy.

Ai nha,

/153