Tĩnh Nữ Truyền

Chương 44 - 12: Mỗi Người Đi Một Ngả

/222


Phượng Tĩnh Xu vừa tiến vào quán trà, ngắm nhìn bốn phía phát hiện, ở bên trong có không ít nhân sĩ giang hồ nghỉ ngơi uống trà, xem ra đều là chạy tới đại hội võ lâm.

Sau khi ánh mắt Phượng Tĩnh Xu quét nhìn một vòng, liền bị một bóng lưng yêu diễm hấp dẫn

Phải nói, cả quán trà rất khó không có ai bị người nọ hấp dẫn. Chỉ thấy trên người nữ nhân kia mặc một kiện áo tay ngắn bằng sa mỏng màu tím, bên trong khoác một kiện y phục màu tím thêu hoa văn, dưới thân cũng mặc một kiện váy dài tơ tằm màu tím hồng, một đôi giày thêu đáy bằng màu tím thẫm, trên mỗi cánh tay ngọc trắng đeo vào một vòng tay màu tím, bên trong vòng tay rỗng, hình như có đặt chuông ở trong đó, chỉ cần vừa động, sẽ phát ra tiếng gõ thanh thúy, trên mỗi cái vòng tay khắc một con hồ ly với dáng vẻ yêu mị mà lại ẩn giấu mũi nhọn. Trang phục như vậy, ở thời đại này đã là kinh thế hãi tục rồi, đều nói nữ tử cười không lộ răng mới là thục nữ, nàng kia đâu chỉ lộ một hai cái răng đơn giản như vậy, ngay cả hai cánh tay ngọc, một đôi gót sen (gót chân) cũng đều lộ ra hết rồi!

Ngay lúc Phượng Tĩnh Xu quan sát nữ nhân kia, nàng cũng vừa lúc đưa ánh mắt tới phía đối diện, trong lòng Phượng Tĩnh Xu tán thưởng, thật là một người yêu mị xinh đẹp tuyệt trần! Mái tóc xoăn xõa tung được một cây trâm hồ ly tinh sảo tùy ý vấn lên, lơ đãng để rơi vài sợi giữa vầng trán đầy đặn và trên cổ trắng noãn, lông mày được tô nhạt, trong đôi mắt đẹp nồng đậm tình ý, lông mi vểnh cong đa tình, không ngừng phóng điện, mũi thẳng, môi anh đào khẽ nhếch, dường như ngay sau đó ngươi có thể nghe được giọng nói khẽ mềm mại thổ lộ từ trong môi đỏ mọng mê người này, bộ ngực sữa hơi lộ ra, dáng người yểu điệu nóng bỏng, làm cho người phun huyết. Ánh mắt Phượng Tĩnh Xu lộ ra tán thưởng rõ ràng lấy lòng nàng kia, chỉ thấy đôi môi nàng đỏ mọng khẽ câu lên, cười như không cười nhìn Phượng Tĩnh Xu một cái, sau liền dời đi ánh mắt, thời điểm nhìn thấy sau lưng Phượng Tĩnh Xu, ánh mắt chợt lóe, cười đến yêu mị.

Tất cả người trong quán trà đều đang ngồi yên lặng, ngoài những ánh mắt thỉnh thoảng nhìn lén nữ nhân yêu diễm kia ra, không có người nói chuyện, không khí rất là căng thẳng.

Nghe gà trống kêu, cục cục......

Đúng lúc ấy, giọng hát thoải mái của thiếu niên đã phá vỡ sự yên lặng, âm thanh non nớt đáng yêu lập tức khiến cho bẫu không khí thoải mái hơn.

Mấy vị khách quan mời vào bên trong! Tiểu nhị cơ trí chạy đến trước mặt ba người cười ha hả chào hỏi.

Tiểu nhị ca, một nam hai nữ vừa mới tiến vào là đi cùng chúng ta, xin hỏi bọn họ...... Phượng Tĩnh Xu ở không nhìn thấy ba người Yến Vô Nhai trong đại sảnh, vì vậy lên tiếng hỏi thăm.

A, ra là mấy vị! Tiểu nhị nói: Vừa rồi ba vị khách kia gặp được người quen, mấy người đã đến nhã gian rồi, vị cô nương dáng dấp xinh đẹp kia nhắn lại nói xin các vị chờ ở phía dưới chờ là được. Tiểu nhị cẩn thận nhớ lại tình hình vừa rồi.

Phượng Tĩnh Xu vừa nghe thấy, trong lòng giận dữ, thầm nghĩ Khanh Dĩ Yên này cũng quá đáng rồi, trong mấy người, nàng (Khanh Dĩ Yên) coi như là kẻ đến sau, kết quả lại đối xử với bọn họ như thế, chớ nói là người bình thường, ngay cả loại người không có nóng nảy như Phượng Tĩnh Xu cũng bị tự đại và kiêu ngạo của Khanh Dĩ Yên chọc giận. Hít sâu một hơi bình ổn tức giận trong lòng, không nghĩ muốn trút giận sang người khác, Phượng Tĩnh Xu ôn hòa mở miệng nói: Nếu bọn họ gặp được người quen chắc hẳn cũng muốn hảo hảo gặp mặt, chúng ta sẽ không quấy rầy, tiểu nhị ca, làm phiền ngươi truyền lời, liền nói cho bọn hắn biết chúng ta đi trước một bước, gặp lại tại đại hội võ lâm!

Thấy tiểu nhị gật đầu đồng ý, Phượng Tĩnh Xu xoay người rời đi, trước khi đi, lần nữa liếc mắt nhìn bóng lưng yêu diễm đó, sau đó cùng với tiếng ca đáng yêu ngây thơ của Tuân Thư rời khỏi quán trà. Đợi sau khi ba người rời đi, hai đạo bóng người cũng đi theo rời khỏi quán trà.

**** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền **** Tiêu Tương thư viện **** Tĩnh nữ truyền ****

Tỷ tỷ, tại sao chúng ta lại đi? Tuân Thư ngẩng mặt nghi ngờ hỏi.

Tỷ tỷ không thích nơi đó, Thư nhi, chúng ta tìm một chỗ nấu cơm dã ngoại được chứ? Phượng Tĩnh Xu ôn hòa trả lời.

Cái gì là nấu cơm dã ngoại? Tuân Thư nghiêng đầu nhìn Phượng Tĩnh Xu.

Nấu cơm dã ngoại chính là chúng ta ở trong rừng cây bắt thỏ hoang, câu cá, đào rau dại, sau đó sinh hoạt nấu ăn, tự mình thể nghiệm niềm vui trong thế giới thiên nhiên rộng lớn. Phượng Tĩnh Xu miêu tả cái gọi là nấu cơm dã ngoại, nhìn trên mặt Tuân Thư dần dần hiện lên sự mong đợi, cười nhẹ không thôi.

Dặn dò phu xe lái xe ngựa tiến vào trong rừng, lúc này một bóng dáng như quỷ mị chui vào bên trong xe ngựa. Phượng Tĩnh Xu thờ ơ, vẫn tựa vào gối ôm siêu lớn trong xe ngựa nhìn quyển tiểu thuyết của nàng như cũ. Chỉ có Tuân Thư kinh ngạc một chút, đợi đến khi phát hiện ra là Tĩnh Ảnh mới bình tâm hoảng sợ, cười ha hả hỏi Tĩnh Ảnh ca ca, vừa rồi ca mới đi làm gì à?

Tĩnh Ảnh khẽ mỉm cười, không nói lời nào. Thư nhi, không phải đệ muốn xem sách thiếu nhi sao? Ở đây, cầm xem đi. Đúng lúc Phượng Tĩnh Xu chen vào, cầm một quyển truyện tranh thiếu nhi đưa cho Tuân Thư hai mắt đã sớm phóng tia sáng của sói, sau đó nhìn Tuân Thư la hét lên một tiếng ngậm quyển truyện tranh tự động co lại ở trong gối ôm say sưa xem.

Dò hỏi được rồi sao? Phượng Tĩnh Xu vừa lật sách vừa không chút để ý hỏi.

Tiểu thư, dò hỏi được. Tĩnh Ảnh nhỏ giọng trả lời, Người bọn họ gặp là thương nhân nổi danh tứ quốc, Kim Bích Đạc.

Nhiều kim tệ*!? Phượng Tĩnh Xu kêu lên một tiếng, rồi sau đó xì bật cười một phen, Đây là cái gì tên vậy?

*Nguyên văn là kim tệ đa, trong tiếng Trung, chữ ‘đa’ đồng âm với ‘đạc’, do đó Phượng Tĩnh Xu nghe nhầm.

Bị giọng điệu của Phượng Tĩnh Xu chọc cười ngoài ý muốn, Tĩnh Ảnh mỉm cười giải thích: Tiểu thư, là bích trong ngọc bích, đạc trong vũ đạc (hình như là múa chuông).

A, thì ra là như vậy! Phượng Tĩnh Xu gật đầu một cái. Nhiều kim tệ này có cái lai lịch gì?

Tiểu thư, Kim Bích Đạc là dòng chính đời thứ chín của gia tộc Kim thị Hí Triều quốc. Trước đó gia tộc Kim thị Hí Triều quốc là thủ phú tứ quốc (nhà giàu nhất tứ quốc), nhưng kể từ sau khi tiểu thư bắt đầu tiến vào thương giới, trong mười năm từng bước kéo bọn hắn xuống vị trí thủ phú, nhưng, mặc dù Kim gia đã mất đi địa vị thủ phú tứ quốc, bằng vào gia sản hùng hậu, cũng không thể coi thường. Nhất là hai năm qua Kim Bích Đạc bắt đầu tiếp nhận Kim gia, hắn


/222