Tĩnh Nữ Truyền

Chương 71 - Chương 36

/222


Trận tỷ thí thứ hai, dưới một tiếng nhận thua của Phong Bất Điên mà kết thúc.

Mặc dù hai người đều đã đi xuống võ đài, mọi người đều vẫn đắm chìm trong cuộc tỷ thí đặc sắc vừa rồi.

Phượng Duy Tĩnh khí định thần nhàn trở lại bên cạnh Phượng Tĩnh Xu, Tuân Thư vỗ vỗ tay bốp bốp , ngây thơ tán thưởng nói: Tĩnh ca ca, huynh rất lợi hại đó!

Hả? Thư nhi xem hiểu sao? Phượng Duy Tĩnh dịu dàng cười một tiếng, nhìn vẻ mặt Tuân Thư ngây thơ hỏi.

Thư nhi đương nhiên nhìn hiểu! Tuân Thư nghiêm túc gật đầu, hai tay hắn bắt được ống tay áo Phượng Duy Tĩnh, Die nd da nl e q uu ydo n lắc lắc nũng nịu nói: Tĩnh ca ca thật là lợi hại, Tĩnh ca ca cũng biết bay bay!

Tĩnh ca ca có thể bay là rất lợi hại sao? Phượng Tĩnh Xu buồn cười hỏi.

Đúng vậy! Tuân Thư đương nhiên gật đầu nói.

Ha ha! Phượng Tĩnh Xu điểm nhẹ trên chóp mũi Tuân Thư, vẻ mặt cưng chiều.

Oa oa oa! Tiểu muội phu, thật không nhìn ra ngươi lại lợi hại như vậy! Tâm Mộng Hồ phục hồi tinh thần lại từ trong cơn chấn động kinh ngạc, lắc mình đi tới bên cạnh Phượng Duy Tĩnh, hưng phấn vỗ vỗ bả vai Phượng Duy Tĩnh, nhao nhao muốn tỷ thí nói: Tiểu muội phu, sao, lúc nào sẽ so với tỷ tỷ đây một trận đi!

Phượng Duy Tĩnh cười nhạt, lắc lắc đầu nói: Võ công tỷ đã rất cao, không cần phải tìm tiểu đệ khoa tay múa chân.

Hứ! Lời này của ngươi là có ý gì? Tâm Mộng Hồ dựng mày lên, trợn mắt nhìn Phượng Duy Tĩnh, “Có phải đang châm chọc tỷ tỷ không!?

Không phải vậy, Phượng Duy Tĩnh vẫn ôn hòa nói: Ta sẽ không giao thủ với bằng hữu của Tĩnh nhi.

Tâm Mộng Hồ vừa nghe, lập tức nhảy lên hét lớn: Muội muội! Ta muốn tuyệt giao với muội!

Xì! Phượng Tĩnh Xu lập tức bật cười, nàng nhìn Tâm Mộng Hồ trước mặt nói: Tỷ tỷ, không phải chứ? Vì tỷ võ mà tỷ lại tuyệt giao với muội? Chẳng lẽ tỷ cũng không muốn ăn đồ ăn ngon nữa sao?

Ách! Ách. . . . . . Tâm Mộng Hồ vừa nghe, lộ vẻ do dự, một bên là thức ăn ngon, một bên là võ công, rốt cuộc phải làm gì đây?

Nàng khổ não nhíu lại đôi mày thanh tú, thức ăn ngon, võ công, võ công, thức ăn ngon, rốt cuộc chọn cái nào. . . . . .

Đúng lúc ấy, trên đài truyền đến tiếng của người chủ trì: Trận chung kết đợt thứ hai bắt đầu! Xin hai vị trúng cử lên đài!

Phượng Tĩnh Xu thân mật nắm chặt tay Phượng Duy Tĩnh, khích lệ nói: Cố gắng lên! Cẩn thận chớ bị thương!

Phượng Duy Tĩnh trở tay cầm bàn tay mềm của Phượng Tĩnh Xu, nở một nụ cười đầy dịu dàng, sau đó đứng dậy đi lên võ đài.

Trên đài tỷ võ, vẻ mặt Tuệ Năng thận trọng, mặt đối mặt với Phượng Duy Tĩnh.

Người chủ trì đứng ở giữa hai người, cao giọng tuyên bố: Trận đấu loại cuối cùng giành chức Minh chủ võ lâm, chính thức bắt đầu ——

Chờ một chút! ! ! Lời còn chưa dứt, một giọng nói hùng hậu cắt đứt người chủ trì.

Mọi người tò mò theo tiếng kêu nhìn lại, phát hiện người nói chuyện là trang chủ Ngọc Tranh trang, Khanh Ngọc Tranh!

Khanh trang chủ, sao vậy? Quan Vân Nghĩa thân là người làm chủ, đứng lên hỏi.

Quan minh chủ, các vị võ lâm đồng đạo! Khanh Ngọc Tranh phi người lên đài, trước ôm quyền hành lễ với bốn vị trọng tài, sau đó lại hành lễ với các nhân sĩ võ lâm dưới đài, rồi nói: Vốn sẽ tiến hành trận đấu cuối cùng, dinendian.lơqid]on Khanh mỗ cũng không nên nói nhiều, nhưng trong lòng Khanh mỗ có một nghi vấn, Khanh mỗ cho là rất cần thiết để biết rõ, cái này không chỉ là vì cởi ra nghi vấn trong lòng Khanh mỗ, càng là vì phụ trách cho các vị đang ngồi đây!

Khanh Ngọc Tranh nói một hồi, dẫn tới mọi người bàn luận xôn xao, là chuyện gì nghiêm trọng như thế? Khiến trang chủ Ngọc Tranh trang cắt đứt việc cử hành đại hội võ lâm, còn nói có liên quan đến bọn họ, mọi người không khỏi tò mò.

Trên đài bốn người nghe vậy nhướng mày, bốn người nghiêng người về phía trước nhỏ giọng thương nghị.

Muội muội, muội thấy hắn sẽ nói chuyện gì đây? Tâm Mộng Hồ nhỏ giọng hỏi.

Phượng Tĩnh Xu vừa bóc quả cho Tuân Thư, vừa liếc Khanh Ngọc Tranh một cái, châm chọc cười nói: Tôm tép nhãi nhép!

Ngươi! Hàm Tinh nghe vậy giận dữ, lạnh lùng nói: Hoàng Vũ cô nương, mời tôn trọng một chút!

Phượng Tĩnh Xu không để ý Hàm Tinh, tiếp tục đút Tuân Thư ăn. Ngược lại Tâm Mộng Hồ nhướng mày, châm chọc: Thế nào, thân làm nam nô ở đây, tâm lại hướng về sư phụ của mình à?

Hàm Tinh ngẩn ra, cúi đầu không nói.

Tâm Mộng Hồ hừ lạnh một tiếng: Nếu lại xuất hiện loại chuyện như vậy, đừng trách chủ tử ta làm ra chuyện gì!

Hàm Tinh phun ra một chữ vâng , liền không nhiều lời nữa.

Trên đài sau khi bốn người thương nghị một phen, Quan Vân Nghĩa nói: Khanh trang chủ có nghi vấn gì xin mời hỏi đi!

Khanh Ngọc Tranh lấy được cho phép, ôm quyền nói tạ ơn, xoay người đối mặt mọi người dưới đài nói: Các vị võ lâm đồng đạo, mọi người đều biết, lần đại hội võ




/222