Tình Yêu Nguy Hiểm

Chương 36 - Uy Hiếp

/36


Diệp Sơ Hiểu tự nhiên là không thèm nghe lời Trì Tuấn, hôm sau sau khi làm gia sư xong, cô liền trực tiếp đến thẳng công ty chế dược Hoa Hạ. Chẳng qua là ý nghĩ lệch lạc trong đầu kia của cô, bị chuyện ồn ào hôm trước đè xuống, chỉ một lòng một dạ đi làm thực tập.

Tiếp đãi cô là thư ký của tổng giám đốc, cô nhìn qua cửa sổ thuỷ tinh, thấy bên trong Đàm Khải đang có vẻ bề bộn nhiều việc, anh ta lơ đãng ngẩng lên nhìn thấy cô, khẽ gật đầu, lại vùi đầu làm việc.

Diệp Sơ Hiểu không tiện đi quấy rầy, chỉ thành thành thật thật nghe thư ký giới thiệu những việc mà thực tập sinh cần làm.

Vị thư ký đó cũng rất khách khí, tinh tế nói cho cô những yêu cầu công việc, lại nói về thù lao, rồi giao cho cô một phần tài liệu, cho cô thử phiên dịch trước.

Vị trí thực tập này thực sự quá tốt, thù lao là một ngàn ba trăm, đối với Diệp Sơ Hiểu mà nói quả thực là cái bánh từ trên trời rơi xuống. Cô cũng ngại không dám hỏi nhiều, chỉ là trước khi đi, cô lại ngẩng đầu nhìn Đàm Khải, thấy anh ta vẫn cúi đầu bận rộn, đành ôm giấy tờ tế nhị rời đi.

Diệp Sơ Hiểu nỗ lực học tập chuyên ngành quả nhiên không tồi, làm phiên dịch trừ bỏ những từ ngữ y học chuyên nghiệp dịch có chút không quá chuẩn, ba trang giấy tài liệu làm được khá thuận lợi, đến ngày thứ ba là xong.

Cô không có máy tính, vì để cho người khác đọc được rõ, cô đặc biệt viết phần mình phiên dịch ra giấy, còn sao chép ra một bản nữa.

Chữ cô viết rất nhỏ nhắn xinh xắn, vốn tưởng rằng nhiệm vụ này hoàn thành rất tốt, không ngờ khi đi giao bản thảo thì có chút xấu hổ.

Thư ký của Đàm khải nhìn tờ giấy mà Sơ Hiểu mang đến, nhíu mày có chút khó xử: Viết tay à? Cái này thoạt nhìn không quá tiện đâu! Em có thể dùng máy tính đánh ra mà? Hoặc là trực tiếp gửi mail cho chị, như vậy cũng không cần mỗi lần em phải đến công ty.

Diệp Sơ Hiểu lúc này mới hiểu, hoá ra là bản thảo mà viết tay giao cho công ty công ty người ta, xem ra thật sự là có chút buồn cười. Cô sửng sốt một chút, cô không có máy tính, ngày nghỉ phòng máy trong trường cũng không mở, cách duy nhất là ra quán dùng máy tính, bởi ở đây cũng mới có mạng. Nhưng nói chung là có chút không tiện.

Chẳng qua là đối với với khoản thù lao một ngàn ba trăm này, thì chẳng có cái gì tiện hay không tiên cả.

Cô đang chuẩn bị gật đầu nói lần sau sẽ dùng máy tính để đánh ra, thì Đàm Khải ở trong phòng không biết đi ra từ khi nào, có lẽ là nghe được hai người nói chuyện, thuận miệng hỏi: Học muội, em không có máy tính à?

Diệp Sơ Hiểu gật đầu: Không sao đâu ạ, em ra quán đánh lại bản thảo rồi gửi mail cho chị thư ký là được.

Đàm Khải nhíu mày, nói với thư ký: Văn phòng không phải còn có hai cái laptop để đó không dùng sao? Cô tạm thời đưa cho Sơ Hiểu một cái, để cho em ấy mang về làm việc.

Không chỉ Diệp Sơ Hiểu, ngay cả thư ký cũng giật mình: Đàm tổng, cho thực tập sinh dùng laptop, có cần thiết hay không ạ?

Diệp Sơ Hiểu cũng thức thời vội vàng phụ họa: Chỉ là đánh bản thảo thôi mà, không cần phiền toái như vậy đâu ạ.

Đàm Khải cười cười: Dù sao hai cái laptop này đều để đó không dùng, không bằng vật tận dụng luôn. Thư ký Lý, cô cứ theo lời tôi mà sắp xếp nhé.

Thư ký Lý nhìn vẻ mặt giải quyết việc chung của thủ trưởng, cũng khó nói thêm cái gì, sau khi nhận lệnh liền bắt tay vào làm.

Vì thế, sau khi đi ra, Diệp Sơ Hiểu không chỉ cầm một tập dày tư liệu cần phiên dịch, còn ôm một chiếc laptop .

Lúc này, đối với một sinh viên bình thường mà nói, đừng nói là laptop, ngay cả máy tính để bàn còn chưa thông dụng. Diệp Sơ Hiểu ôm một cái laptop, nhất thời có chút lo sợ, bất an và hưng phấn.

Lúc đi ra khỏi cửa Hoa Hạ chế dược, cô lại thấy có chút hưng phấn.

Chỉ thấy một chiếc xe máy dừng ở ven đường, Trì Tuấn vẻ mặt bất cần đời nửa dựa vào xe, cầm trên tay một điếu thuốc hút, bộ dáng lưu manh tiêu chuẩn.

Đương nhiên bởi, đây là một tên lưu manh rất tuấn tú, thế cho nên những cô gái đi ngang qua, đều nhịn không được lặng lẽ liếc hắn nhiều hơn một cái.

Trì Tuấn nhìn Diệp Sơ Hiểu đi ra, cũng không nói gì, chỉ là ánh mắt của hắn đều dõi theo của bước chân của cô.

Diệp Sơ Hiểu gặp được Trì Tuấn, vốn còn có chút không được tự nhiên, lại thấy hắn chỉ nhìn mình không nói lời nào, lại càng do dự.

Hồi trước ở Tân Hồ, cô nhìn thấy những người bọn họ, đều chưa bao giờ chào hỏi hay nhìn một cái. Nhưng hôm nay, bọn họ đều là đang là người tha hương, cô lại thấy thẹn trong lòng với hắn, tuy rằng vẫn là không quá mong muốn tiếp xúc nhiều với hắn, nhưng nếu đã gặp mặt mà lại không chào hỏi, hình như lại có chút không phải.

Nghĩ một lát, cô đi lên trước vài bước, cách Trì Tuấn hơn một thước, thấp giọng gọi: Trì Tuấn.

Gọi xong, thấy hắn không phản ứng gì, lại thấy mình cũng đã đủ thành ý, xoay người muốn rời đi.

Mới đi hai bước, thanh âm lành lạnh của Trì Tuấn ở phía sau vang lên: Cô lại đây, tôi có lời muốn nói với cô.

Diệp Sơ Hiểu ôm máy tính, dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Tuy rằng đối với khẩu khí như mệnh lệnh này của hắn, cô có chút bất mãn, nhưng người này ở Tân Hồ hoành hành ngang ngược đã quen, đây chắc là ngữ khí hắn thường dùng khi nói chuyện với người khác. Huống hồ Diệp Sơ Hiểu ngoài chuyện đã làm việc có lỗi với hắn, từ nhỏ đến lớn cô vốn cũng có chút sợ hãi hắn. Cho nên cũng chỉ có thể không tình nguyện chậm rãi quay lại.

Trì Tuấn nhìn động tác của cô, trên mặt hiện lên một tia châm chọc, nhẹ giễu cợt cười một tiếng, đem tàn thuốc vứt trên mặt đất giẫm nát, mỉm cười: Bộ dáng của cô thế này là sao? Tôi lại có thể ăn cô à?

Mặt Diệp Sơ Hiểu ngượng ngập, đi đến trước mặt hắn, thấp giọng nói: Chuyện gì?

Trì Tuấn vỗ vỗ hai tay đứng lên, lộ vẻ lười biếng, nhìn về cánh cửa lớn đằng sau Diệp Sơ Hiểu bĩu môi: Cô tới nơi này làm gì?

Diệp Sơ Hiểu nói sự thật: Làm thực tập, tôi làm phiên dịch một vài thứ cho Hoa Hạ chế dược.

Trì Tuấn lại cười nhạo một tiếng, ánh mắt chuyển qua laptop trong tay cô, tiếp tục hỏi: Máy tính làm sao mà có?

Ngữ khí của hắn quả thực là giống như nói chuyện bình thường, Diệp Sơ Hiểu thầm nghĩ cô cũng không phải người hầu của hắn, trong lòng thật sự là rất khó chịu. Nhưng tiếc rằng cô khiếp sợ uy quyền của hắn, lại sợ hắn mất hứng một cái là lại lôi thôi với mình, chỉ đành tiếp tục thành thành thật thật trả lời hắn: Là của Hoa Hạ chế dược cấp cho dùng.

Giọng điệu của Trì Tuấn càng thêm đùa cợt: Công ty này thật không tồi nhỉ, ngay cả thực tập sinh cũng được cấp máy tính cơ à.

Chỉ là tạm thời cho mượn dùng thôi.

Trì Tuấn cũng không quấn lấy vấn đề này, chuyển chủ đề: Cô để ý Đàm Khải của Hoa Hạ chế dược à?

Tuy rằng màn nói chuyện lúc ấy của Diệp Sơ Hiểu và Đàm Khải bị Trì Tuấn nhìn thấy, đã bị hắn châm chọc một phen. Nhưng là bị hắn nói thẳng ra tâm tư mình vốn vẫn cẩn thận giấu kín này, cô vẫn có chút cảm thấy xấu hổ.

Diệp Sơ Hiểu chỉ là sinh viên, lại là người không giỏi ăn nói, gặp được loại sự tình này, không biết biện bạch như thế nàoi, dứt khoát cúi đầu lấy trầm mặc trả lời hắn.

Sự trầm mặc của cô, hiển nhiên làm cho Trì Tuấn bất mãn, mày nhăn lại, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cô, làm như muốn tìm ra bất cứ dấu vết gì trên mặt nàng, giọng điệu không kiên nhẫn quát: Lão tử hỏi cô cơ mà? !

Diệp Sơ Hiểu bị quát sửng sốt, theo bản năng đáp: Chuyện này không liên quan đến anh.

Trì Tuấn thấy thái độ lãnh đạm này của cô, cũng không giận, chỉ ngồi thẳng lên, lấy giày của mình đá đá vào bụng Diệp Sơ Hiểu, cũng không mạnh lắm, chỉ là mang theo chút khiêu khích cùng vũ nhục, làm chiếc sơ mi màu trắng của Sơ Hiểu lộ rõ hai vết dấu chân.

Hắn cười như không cười hỏi: Muốn tìm bạn trai có tiền lại có thân phận à?

Đến lúc này, Diệp Sơ Hiểu thật sự là không nhịn nổi nữa, lui về phía sau hai bước, vỗ vỗ chỗ bị bẩn trên áo, tức giận nói: Trì Tuấn, anh đừng có mà quá đáng!

Tôi quá đáng? Trì Tuấn như là nghe được chuyện cười, Hai năm trước thời điểm cô mẹ nó nhìn thấy ta sắp chết cũng không cứu, sao không nghĩ chính mình có bao nhiêu quá đáng?

Tôi đã xin lỗi anh rồi.

Xin lỗi? Có phải hay không ngày nào đó cô muốn giết người phóng hỏa, làm xong thì đến ăn năn hối lỗi với người ta là không có việc gì ? Cô có biết hay không lúc ấy lão tử thiếu chút nữa là đã chết rồi, nằm ở bệnh viện hai tháng liền.

Diệp Sơ Hiểu trong lòng ngẩn ra, có chút không cam lòng hỏi vặn lại: Ai làm bảo anh đi đánh nhau với người ta. Dứt lời, lại nhỏ giọng nói thầm, Đấy là đáng đời anh!

Trì Tuấn giận dữ cười, chỉ vào cô, nửa ngày mới nói: Diệp Sơ Hiểu à Diệp Sơ Hiểu, lão tử thực mẹ nó muốn đào tim cô ra xem nó làm từ cái gì? Tảng đá hay là khối băng? Tim của cô chắc cũng màu đen đi! Cô nói xem sao làm sao có thể vô lương tâm như vậy!

Diệp Sơ Hiểu bị hắn có chút chột dạ, lại có chút sợ hãi, nghĩ một lát, nói thầm: Trì Tuấn, lần đó là tôi không đúng. Ngươi nếu thật sự khí bất quá, ngươi nói một chút cho ta làm như thế nào ngươi hội vừa lòng!

Cô ăn nói khép nép như vậy, kỳ thực vẫn là lo lắng Trì Tuấn sẽ gây phiền toái cho mình. Nay cô đang cố gắng an an phận phận học đại học, ngộ nhỡ chuyện này nháo ầm ĩ đến tai trường học, thì còn không biết xảy ra chuyện gì nữa.

Trì Tuấn cười xùy một tiếng: Thôi đi! Đừng giả mù sa mưa nữa! Đừng cho là tôi không biết cô là đang lo lắng tôi gây khó dễ cho cô?

Một câu trúng đích, đâm thẳng vào chỗ hiểm trong suy nghĩ của cô.

Dù cho là bản thân Diệp Sơ Hiểu không muốn thừa nhận, nhưng Trì Tuấn hình như luôn có thể dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của cô,

Trì Tuấn chán ghét phất tay: Tôi cũng không cần cô làm cái gì. Cô muốn tìm bạn trai có tiền, tôi cũng không xen vào. Chẳng qua là Đàm Khải thì tuyệt đối không được.

Diệp Sơ Hiểu lúc này mới kéo suy nghĩ trở lại trọng điểm cuộc đối thoại này, thấy nghi ngờ, cô khó hiểu hỏi: Anh biết Đàm Khải à?

Không biết. Trì Tuấn lạnh lùng nói, Chẳng qua là đã từng nghe nói một ít chuyện của hắn, hắn không phải là loại tốt. Tôi nghĩ đến chúng ta từng là hàng xóm láng giềng, nên nhắc nhở cô một câu.

Mấy ngày nay, Diệp Sơ Hiểu đã nghe rất nhiều tin vỉa hè của Đàm Khải, tất cả đều tuyệt đối là lời khen, Trì Tuấn nói như vậy, hiển nhiên làm cho cô cảm thấy không hiểu ra sao. Tuy rằng cô vẫn còn rất xa lạ với Đàm Khải, nhưng vẫn theo bản năng hỏi lại: Anh nghe thấy chuyện gì của anh ấy?

Trì Tuấn liếc cô một cái, ác thanh ác khí nói: Tóm lại là chuyện không tốt là được rồi, cô hỏi nhiều như vậy để làm gì? Chẳng lẽ cho rằng tôi nhàm chán đến mức chuyên môn nói xấu người khác rồi đến lừa cô trêu cô à?

Kỳ thực chuyện Trì Tuấn lừa hay không lừa cô, Diệp Sơ Hiểu thật ra cũng không nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy Trì Tuấn là một tên côn đồ, tin tức vỉa hè của hắn không biết nghe từ đâu, tự nhiên là sẽ không tin lời của hắn.

Vẻ mặt của cô không cho là đúng, muốn bảo Trì Tuấn nói ra, thì hắn lại nói: Diệp Sơ Hiểu, cô không tin tôi đúng không?

Diệp Sơ Hiểu sửng sốt, thức thời khoát tay: Không phải không phải, cảm ơn nhắc nhở của anh.

Câu trả lời như thế của cô lúc này, làm cho sắc mặt Trì Tuấn càng thêm khó coi, hắn xoay người sải bước ngồi lên xe máy, khởi động xe, nghiến răng nghiến lợi nói: Cô thật đúng là có loại tâm tư này với Đàm Khải!

Diệp Sơ Hiểu bị hắn nói đến xấu hổ, còn chưa nói gì, lại bị hắn căm giận uy hiếp: Tóm lại, Đàm Khải tuyệt đối không được, nếu tôi mà biết cô và hắn có cái gì, xem tôi thu thập cô như thế nào!

Diệp Sơ Hiểu bị hắn uy hiếp như vậy tức giận không chịu được, còn chưa tới kịp phản bác, xe máy của hắn rồ lên một tiếng phóng đi, chỉ để lại một làn khói sặc sụa.

Diệp Sơ Hiểu ho khan vài tiếng, buồn bực nói thầm: Khốn khiếp!

/36