Tôi Đã Yêu Kẻ Cuồng Điên Đó

Chương 11

/60


Hoa Cẩn đôi tay bưng dưới đế chén, đi tới quỳ gối bên cạnh bàn trà , đem đồ ăn nấu xong run rẩy đặt ở trên mặt bàn.

Hắn ngồi ở trên sô pha cầm di động của cô, lướt xem toàn bộ nhật ký trò chuyện, cùng ảnh chụp, tin tức riêng tư.

Tịch Khánh Liêu cầm lấy chiếc đũa quấy phía trên mặt, Hoa Cẩn sợ hãi cúi đầu, sợ hãi tùy thời bàn tay hắn sẽ đánh lại đây.

“Uy, đây là cái gì?”

Hắn cầm di động để ở trước mặt cô, thanh âm không vui thấy được có điều làm hắn không hài lòng.

“Cùng, là cùng học sinh trao đổi về chuyện học bổng”


“Kia vì cái gì các người lại nói với nhau nhiều như vây? So với học sinh bình thường còn nhiều hơn?”

“Cậu ấy chỉ là học sinh……”

Hắn nhìn chằm chằm biểu tình của cô, hừ cười ra tiếng mắng một cái: “Đồ đê tiện.”

“Cô đúng là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, xem ra là nɠɵạı ŧìиɧ không phải chỉ với một người.”
“Tôi không có nɠɵạı ŧìиɧ.”

“Cô còn dám mạnh miệng!”

Cô vội vàng che lại bụng quỳ rạp trên mặt đất, Tịch Khánh Liêu tay múa may trong không khí, khi cười khóe mắt ninh nếp uốn.

“Lão tử cho cô quay mặt đi? Ai mẹ nó cho cô trốn!”

Hoa Cẩn bắt lấy khe hở dưới sàn nhà gạch men sứ, thấp giọng ô ô bò đi phía trước, nam nhân ném xuống chiếc đũa đứng dậy, đi đến trước mặt cô kéo tóc ép cô ngẩng đầu lên, như ý nguyện ở trên mặt cô cho một cái tát: “Cho cô trốn này! Cô cái tiện nhân, có gan nɠɵạı ŧìиɧ phải có gan chịu, tôi còn chưa có tính sổ với đứa con hoang trong bụng cô đâu, một cái tôi cũng chưa có đánh nó”

Bạch bạch thanh thúy hai tiếng, Tịch Khánh Liêu từ trên mặt đất đứng thẳng dậy, buông ra tóc cô, đầu *đông* một tiếng nện ở trên sàn nhà, hắn quan sát âm hiểm cười, không ngừng mắng cô tiện nhân, tao hoá.

Hắn lại từ chén mì kia bới móc ra không ít tật xấu, cầm lấy chiếc đũa hướng trên mặt cô ném tới, nóng bỏng mặt nước bắn tung tóe tại cánh tay, làn da trắng noãn bị bỏng ra một mảng lớn.

Hoa Cẩn cúi đầu xoa chỗ vừa bị bỏng, hít cái mũi không có lên tiếng, cô tiếp tục quỳ, biết cách duy nhất bây giờ có thể tự bảo vệ mình là không thể chọc hắn tức giận.

“Còn không đi lấy cái đũa khác cho tôi!”

Cô muốn đứng dậy, Tịch Khánh Liêu giơ tay lên cao làm ra bộ muốn đánh cô, đem cô dọa sợ tới mức khom lưng ôm đầu.

“Ai cho cô đứng lên? Bò đi! Dùng miệng đem chiếc đũa ngậm lại đây, làm giống như cɧó ©áϊ vậy!” Hắn dựa vào lưng ghế sô pha, ương ngạnh nói.


Hoa Cẩn mặc quần jean, chu lên cái mông bò vặn vẹo, nhìn qua có điểm mê người, Tịch Khánh Liêu ngón tay chống cằm, nghiến nghiến răng, thấy cô cố sức duỗi dài cánh tay đi câu lấy ở kia đôi đũa bên trên cái giá, để vào trong miệng, hai tay chống mặt đất thong thả hướng hắn bò lại, bò đến trước mặt hắn.
Tịch Khánh Liêu giơ ra bàn tay, cô đem chiếc đũa trong miệng nhả ra.

“Thật là giống cɧó ©áϊ!” Hắn hiển nhiên là phấn khởi, tươi cười ý dâʍ nhìn cô.

“Sủa hai tiếng cho tôi nghe một chút.”

“Gâu, gâu…”

“Ha ha ha!” Càn rỡ tiếng cười, hắn giơ ra bàn tay bạch bạch vỗ vỗ trên mặt cô, lực đạo không nặng, nhục nhã cảm giác lại tăng gấp bội: “Vĩnh viễn quỳ trên mặt đất đừng đứng lên, không phải thích bị nam nhân thao sao? Nam nhân bình thường đều muốn trông thấy bộ dạng này của cô đấy!”

Hắn ăn chén mì xong liền nằm ở trên sô pha, kêu gào nói phải đợi cẩu nam nhân kia của cô trở về, sẽ đánh chết tên đó.



Hoa Cẩn vẫn luôn quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo, hai chân bị ép tới tê mỏi, cúi rũ đầu, nghe rõ ràng được tiếng hít thở vững vàng.

Ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện hắn ngủ rồi.
Gương mặt nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, hốc mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, nhẹ nhắm mắt lại lông mi nồng đậm rũ xuống, trong lúc ngủ mơ nhìn qua thực vô hại, lại không biết lúc mở mắt là cỡ nào tàn ác.

Hoa Cẩn sợ hãi bị đánh, vẫn luôn quỳ chờ hắn tự nhiên mà tỉnh ngủ.

Mà cô quả nhiên đoán không có sai, Khánh Liêu đã trở lại.

Hắn hoảng loạn sợ hãi, không có hung ác, thấy vết thương trên mặt cô, lòng tràn đầy tự trách đem cô từ trên mặt đất bế lên tới đặt ở trên sô pha, chính mình quỳ gối bên cạnh.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Hắn không ngừng lặp lại, đem mặt òa khóc thút thít ở trên cổ cô, Hoa Cẩn nhắm mắt lại, vỗ nhẹ bờ vai của hắn.

“Khánh Liêu, không cần suy nghĩ đến người kia, em sợ hãi, hắn xuất hiện làm em thật sự rất sợ hãi, làm ơn, anh đừng lại để hắn xuất hiện.”


“Tôi sẽ không, tôi nhất định sẽ khống chế được hắn, sẽ không cho hắn ra nữa.”

Nếu Hoa Cẩn phỏng đoán không sai, nhân cách thứ hai sẽ chỉ xuất hiện khi tinh thần Khánh Liêu đang gặp rối loạn, lại sẽ trong lúc ngủ mơ mà rời đi, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội nào để xuất hiện.

---------

“Hoa Cẩn lão sư, lại mang khẩu trang?”

Cô ra vẻ khụ hai tiếng: “Ừm.”

“Thân thể yếu ớt như vậy, vị kia nhà cô ngày thường không làm nhiều thức ăn để cô bồi bổ sao?”

Hoa Cẩn cười: “Đại khái là ngày thường ăn quá nhiều.”

Giữa trưa lại đưa tới trà trái cây, trên mặt cô còn có vết thương không dám đem khẩu trang bỏ xuống, kia ly trà vị xoài vẫn luôn đặt ở đó tới buổi tối.

Ngoài cửa sổ văn phòng sắc trời đã tối đen, chỉ còn lại có một mình cô, Hoa Cẩn xoa bóp bàn tay vì đánh chữ mà nhức mỏi, nhìn thoáng qua di động, Khánh Liêu phát tới tin tức, hắn còn ở công trường.


Vốn định đóng máy tính rời đi, cửa văn phòng bị gõ hai cái.

“Mời vào.”

Đinh Tử Trạc mở cửa, trong tay cầm một ly đồ uống, không đợi Hoa Cẩn hỏi, hắn giơ giơ lên kia ly: “Em phụ trách đưa trà trái cây đến cho cô”

“A? Nhưng hôm nay giữa trưa trà trái cây đã đưa lại đây.”

“Đây là phúc lợi tăng ca của cô giáo a”

Hoa Cẩn nhìn đến ly trà hắn đưa đến, là trà trái cây mật ong, lần trước trong văn phòng nghe các giáo viên khác nói vị này rất ít khi có, cũng uống thật ngon.

“Cảm ơn.”

Đinh Tử Trạc kéo ra một bên ghế liền như vậy trực tiếp ngồi xuống: “Lão sư tăng ca thật muộn, bạn trai sẽ không sinh khí sao?”

“Vì cái gì sinh khí?” Cô cười: “Chúng ta cũng không phải là giống học sinh đang yêu đương.”



Hắn cũng nheo lại mắt: “Ha ha, là loại này việc nhỏ sẽ không tức giận đúng không?”
“Đúng vậy, em còn chưa trở về ký túc xá sao? Tôi muốn tan tầm.”

“Kỳ thật em còn có chuyện muốn cùng lão sư nói.” Hắn chống cằm, ý cười dào dạt nhìn cô.

“Chăm chú lắng nghe.”

“Tiết mục văn hóa nghệ thuật của trường, có em biểu diễn, hy vọng lão sư có thể tới xem.”

Hoa Cẩn suy nghĩ trong chốc lát, không tự chủ được quay đầu.

“Em biểu diễn cái gì? Ca hát sao?”

“Oa, lão sư có thuật đọc tâm sao!”

Bị hắn khoa trương biểu tình chọc cho vui vẻ: “Chỉ là cảm thấy thanh âm của em thực thích hợp ca hát.”

“Bất quá chúng em đoàn đội là ca vũ, hy vọng lão sư có thể tới vì em mà cổ vũ, coi như vì nể mặt mũi của ly trà trái cây mật ong này đi!”

Hoa Cẩn nhìn lại ly đồ uống, còn tưởng rằng là phúc lợi của giáo viên, kết quả là chính hắn mua tới đưa cho cô.

Cô không nghĩ sẽ thương tổn tự tin của học sinh, cũng gật đầu đáp ứng.
Hai người cùng nhau đi ra cửa khu lầu, nam sinh bên cạnh sức sống như ánh mặt trời, cô như lây nhiễm vào bầu không khí vui tươi của hắn, cùng hắn trò chuyện vài lời cũng phá lệ thú vị, thậm chí đem cô kéo đến sân bóng rổ, xem một đám nam sinh dưới ánh đèn đang tiến hành một hồi thi đấu.

Hắn hâm mộ nhìn người bên trong sân bóng rổ, cao lớn thân mình toàn bộ lười biếng treo ở trên mặt, miệng thì thầm nói: “Em cũng muốn gia nhập đội bóng rổ a.”

“Nhưng tôi nhớ rõ em là ở đội bóng đá đi!”

“Đúng vậy, bởi vì em cảm giác chơi bóng đá, sẽ đem chân rèn luyện có lực.”

Hoa Cẩn đối lời hắn nói không rõ nguyên do.


/60