Tôi Đã Yêu Kẻ Cuồng Điên Đó

Chương 14

/60


Cẩn Cẩn cầm trong tay bảng phân công nhiệm vụ còn phải làm, giao cho giáo viên hỗ trợ Cao Yên.

Điện thoại gọi không được, chỉ có thể lang thang không mục đích nhìn bên trong dòng người chen chúc xô đẩy, tìm kiếm thân ảnh kia.

Hoảng loạn không ngừng quay đầu, cô không rõ vì sao hắn lại rời đi trước, đến khi ra đến cổng trường, vẫn như cũ không tìm thấy hắn.

Điện thoại thông qua, nhưng đầu bên kia không ai bắt máy.


Hoa Cẩn sốt ruột đem tóc hai bên sườn mặt vén ra sau, lần nữa đưa điện thoại di động đặt ở trên tai, chờ đợi người bên kia nhận điện thoại, cô ngước nhìn xung quanh.

Mau nhận điện thoại, mau tiếp điện thoại đi.

Trước mặt hàng người đông vui tấp nập, mặc những bộ đồ sặc sỡ đủ màu, Hoa Cẩn nóng nảy trong lòng, thấy được một cái bóng người quen thuộc.
Chân dài hướng phía trước, dáng người cao lớn sừng sững ở trong đám người, bước đi theo đám đông phía trước, đường cong sườn mặt lạnh lùng thanh tú, đã từng nhìn qua là không thể nào quên được.

Nhưng như thế nào lại....

Cô nhìn chằm chằm bóng người quen thuộc trước mắt, ném ánh mắt nhìn xung quanh, miệng hắn chậm rãi mở ra, bất chợt kêu tên.

“A....”

“Cẩn Cẩn.” Điện thoại được nhận.

Thanh âm đầu dây bên kia giờ phút này khàn khàn lại trầm thấp hỏi cô: “em đang muốn tìm ai?”

Cô theo bản năng đem ánh mắt nhìn lại phía trước, lần này, trong đám người liếc mắt một cái liền bắt gặp đôi mắt phượng kia.


Chờ cô muốn tìm lại bóng dáng vừa rồi, thì hắn đã hòa vào trong dòng người biến mất.

Hoa Cẩn không quản được nhiều chuyện như vậy, hướng Tịch Khánh Liêu chạy tới, hắn mặt vô biểu tình nhìn cô càng ngày càng gần.

Bắt lấy tay hắn: “Chúng ta đến nơi khác nói chuyện.”

Công viên gần bên hồ, so với sân thể dục lúc nãy đã yên tĩnh hơn rất nhiều, nghe được rõ ràng tiếng chất vấn của nam nhân.

“Vì sao lại nói với người khác như vậy?”

“Cái gì?”

“Nói với người khác, tôi là bạn trai của em.”

Hoa Cẩn hơi hơi hé miệng, môi nam nhân run run, biểu tình ủy khuất không hề che giấu, gió thổi nhẹ nhàng phản phất mùi tanh trong hồ cá, thổi đến hắn trên trán toát mồ hôi, tơ máu nơi đáy mắt nhìn qua thật mỏi mệt.

“Cẩn Cẩn, trả lời tôi, vì sao lại giới thiệu với người khác tôi là bạn trai em, có phải bởi vì không có giấy kết hôn, chúng ta từ cái ngày cùng nhau bỏ trốn ấy không phải đã lấy trời đất làm chứng kết thành vợ chồng rồi sao?”



“Nhưng em lại nói với hắn tôi là bạn trai của em, cũng chỉ là bạn trai thôi sao? Trong bụng của em còn có con của tôi mà!”
“Đừng như vậy.” Hoa Cẩn dùng hết toàn lực bắt lấy tay hắn, không cho hắn tránh thoát: “Em sai rồi, em sẽ đổi xưng hô, sẽ nói với bọn họ, anh là chồng em.”

“Nhưng vì sao em lại nói như vậy?”

Hắn không hiểu, cố chấp truy hỏi cô, nhắm mắt lại lông mi bao trùm rũ xuống, nước mắt trong hốc mắt thấm ướt muốn chảy ra.

“Thật xin lỗi.”

Tịch Khánh Liêu hít cái mũi, quay đầu không nhìn cô: “tôi cũng không muốn nghe em nói xin lỗi, người kia gọi là Đinh Tử Trạc là học sinh của em, hắn ở trên sân khấu vẫn luôn nhìn em, em biết không? Em cảm thấy hắn so với tôi tốt hơn sao?”

“Anh nói cái gì vậy! Hoa Cẩn lắc đầu: “em căn bản không có ý như vậy! Anh suy nghĩ nhiều rồi!”

“Là tôi suy nghĩ nhiều sao?”

“Khánh Liêu, anh nghe em nói, em nói anh là bạn trai của em, chỉ là lúc đầu em không có thói quen nói chuyện với bọn họ, cho nên cũng không có đi giải thích, chẳng lẽ để mọi người đều biết chúng ta là bỏ trốn tới đây? Chuyện này nghe vinh quang lắm sao!”
“Chúng ta là bỏ trốn nên không có gì đáng tự hào, có phải hay không ý tứ là, tôi đối với em có tồn tại hay không cũng không quan trọng phải không?”



Hoa Cẩn một tay đánh đánh vào đầu, cô không thể nào giải thích, không nghĩ ra từ nào để nói cho đúng bây giờ.

“Em thật sự không có ý như vậy, anh phải tin tưởng em.”

“Em để tôi bình tĩnh một chút.” Tịch Khánh Liêu xoay người hướng tới đường nhỏ bên cạnh công viên đi đến, Hoa Cẩn vội vàng đuổi theo, bắt lấy ống tay áo hắn, khóc nức nở cầu xin.

“Khánh Liêu, anh đừng suy nghĩ nhiều được không, em xin anh, em thật sự yêu anh mà.”

“Đừng chạm vào tôi.”

“Vì sao lại như vậy, em đã giải thích rồi..”

“Cẩn Cẩn”

Hắn dừng lại cúi đầu xuống, bàn tay run rẩy giơ lên chống cái trán: “Tôi rất đau, em để tôi bình tĩnh một chút, tôi muốn yên tĩnh, cầu xin em, tôi thật sự cầu xin em.”
Hoa Cẩn phát hiện hắn lại đau đầu, nhớ tới nhân cách kia sẽ thừa dịp hắn suy yếu mà xuất hiện, sợ hãi lui về phía sau một bước.



Hắn đưa lưng về phía cô, đau đớn hai tay túm tóc không ngừng kéo xuống, lưng cong lại khó có thể chịu đựng, mắt thường có thể thấy được cảm xúc của hắn đang biến hóa.

Hoa Cẩn muốn chạy, hắn mở miệng, thanh âm khàn khàn nói: “Tôi không biết phải làm thế nào để ngăn cản hắn, nhưng tôi thật sự rất khó chịu, đầu không ngừng đau, còn có trái tim cũng đau.”

“Cẩn Cẩn, hắn muốn ra, xin lỗi, thực xin lỗi em...”

Trên hành lang bốn bề vắng lặng, cô chạy không thoát, mặc dù Hoa Cẩn đã dùng hết toàn lực hướng tới phía trước mà chạy, cô hoảng sợ giờ phút này trái tim như muốn nhảy ra ngoài.

Phía sau gió mạnh quét tới, làm hai chân cô mềm nhũn.
Bàn tay quen thuộc túm lấy cổ, hắn xuất hiện rồi! một chân đá lên chân cong của cô, đầu gối nệm ở trên mặt đất, hai chân quỳ trên đá lạnh lẽo, cảm giác áp lực quẩn quanh trên cổ, bị bắt ngẩng cao đầu, nam nhân ở phía sau, cuối đầu hung ác trừng cô.

“Lại nữa.”

“Đây là lần thứ mấy hả Hoa Cẩn? Tôi mỗi lần thời điểm ý thức được, như thế nào cô đều chạy trốn ở trước mặt tôi? Hiện tại đang là nơi nào?”

Cổ bị bóp chặt hít thở không thông, không thể hít vào cũng không có cách nào nói chuyện.



Tịch Khánh Liêu thả tay trên cổ ra, thay vào đó túm lấy tóc cô kéo đến trước mặt hắn, không cho phản kháng: “Tôi không phải đang hỏi cô sao?”

“Trường học, đang ở trường học nơi tôi làm việc..” Hoa Cẩn hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.

Tịch Khánh Liêu ngẩng đầu đánh giá hồ nhân tạo bên cạnh, nhìn xung quanh cũng không có ai: “Cô không phải là muốn nói, tôi lại tái phát bệnh tâm thần đúng không?”
“Ô là anh có nhân cách phân liệt, thật sự có, không tin tôi có thể mang anh đi gặp bác sĩ.”

“Hoa Cẩn, so với gặp bác sĩ, tôi lại càng muốn nhìn xem từ trong miệng cô sẽ cho tôi lời giải thích như thế nào.” Hắn đang cười, không thể nào là thực lòng, ngược lại là muốn cô phải nhục nhã.

Mấy lần trước mất trí nhớ, Tịch Khánh Liêu đối với cô bán tính bán nghi, thuốc để ở trên bàn, quần áo không quen thuộc, bản thân lại ở hoàn cảnh lạ lẫm.

Nhưng điều duy nhất không thay đổi, là cô tuỳ thời đều có thể bỏ trốn.

“Cô nói tôi có nhân cách phân liệt, một nhân cách khác của tôi cái dạng gì? Cô thích hắn hay là thích tôi?”

“Thích anh, thích anh!” Hoa Cẩn vội vàng nói.

Tịch Khánh Liêu nhếch môi cười xán lạn, nụ cười kia nháy mắt làm cô hoảng hốt, thậm chí cho rằng đây là một cái nhân cách khác nữa của hắn.
Hắn khom lưng mặt phóng đại trước mắt cô, đồng tử thình lình hưng phấn mà biến lớn, lần thứ hai phát ra thanh âm nhẹ nhàng hỏi.

“Vậy cô thích tôi, hay là thích người đàn ông mặc tây trang màu đen kia đây?”

Hoa Cẩn cười khổ, liều mạng lắc đầu: “Không có, không có người đàn ông nào khác hết, không có……”

“Cô cho rằng tôi bị mù sao? Thời điểm cùng hắn hôn nhau, tôi đứng cách cô gần như vậy, thân mật xong còn quay đầu lại nhìn tôi, cô với hắn còn cùng nhau bỏ trốn.”

“Tôi hỏi cô lần cuối, cô đem hắn giấu nơi nào?”

Hoa Cẩn nuốt nước bọt: “Không....”

“Đừng ép ông đây ra tay!”


/60