Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

CHƯƠNG 140: ĐỒ NHA ĐẦU...EM KHÔNG NHỚ ANH SAO?

/152


CHƯƠNG 140: ĐỒ NHA ĐẦU...EM KHÔNG NHỚ ANH SAO?

Bữa ăn đêm đó kéo dài hơn hai tiếng, Thẩm Tinh Không và Triển Lam đều buồn ngủ muốn chết, Đồng Đông Thăng không chịu tha cho bọn họ, nói từ những chuyện quốc tế chiến sự tới cả giá mớ rau, con người này đúng là giỏi tán dóc, cô và Triển Lam đều phải chịu thua anh ta.

Nhìn đồng hồ sắp chín giờ rồi, Triển Lam vỗ tay vào người Đồng Đông Thăng vẫn còn đang muốn gọi thêm đồ ăn: “Người anh em, hôm nay muộn quá rồi, tôi và Tinh Không đã đứng cả một ngày mệt lắm rồi, mong anh tha cho chúng tôi về nhà ngủ có được không?”

Đồng Đông Thăng nhìn Thẩm Tinh Không buồn ngủ sắp ríu hết cả mắt lại liền cười cười: “Được, vậy hôm khác chúng ta lại gặp nhau, bây giờ anh sẽ đưa hai cô gái xinh đẹp về kí túc.”

Thẩm Tinh Không vừa nghe thấy cuối cùng cũng có thể rời đi rồi, cô liền tỉnh táo hơn đỡ Triển Lam đứng lên, bước vào xe.

Trên đường đi về phía chiếc xe, Triển Lam ghé miệng vào tai cô nói: “Chiếc xe đó nghe nói giá khoảng hơn 100 vạn, với thu nhập một ngày 100 tệ của chúng ta cậu thử tính xem phải mất bao lâu chúng ta mới mua được một chiếc?”

Thẩm Tinh Không không giỏi toán nhưng nhẩm nhẩm một lát cô liền chớp chớp mắt nhìn Triển Lam: “Mười năm chúng ta cũng không cóp được số lẻ của nó!”

Triển Lam gật đầu với khuôn mặt đau khổ: “Đều là sinh viên đại học năm nhất, khoảng cách đã lớn thế này rồi, tớ nói này Tinh Không, hay là cậu suy nghĩ về con người này đi, tuy anh ta cũng không phải là người tốt đẹp lắm nhưng anh ta có cái ví vừa to vừa dày.”

Thẩm Tinh Không dìu Triển Lam: “Tớ thích đạp xe đạp hơn, vừa bảo vệ môi trường, vừa giảm béo, he he, cậu thích thì người đàn ông đi xe porsche để lại cho cậu đấy.”

Triển Lam gõ vào đầu cô một cái: “Nghĩ cái gì thế? Người đàn ông đi xe đó đã là cái gì? Tớ tìm một người đàn ông đi trực thăn cơ, đúng là tầm nhìn nông cạn!”

Thẩm Tinh Không và Triển Lam hai người ở phía sau cười ha ha, Đồng Đông Thăng đi phía trước thấy vậy liền quay đầu lại nhìn hai người, cười rồi hỏi: “Hai người đẹp cười gì đấy? nói cho anh nghe với?”

Triển Lam đáp lại anh ta không chút khách sáo: “Có biết người mà cứ mở miệng mở miệng ra gọi người đẹp thì người ta gọi là gì không?”

Đồng Đông Thăng nhìn Triển Lam nói: “Là người lịch sự và có con mắt chứ sao?”

Triển Lam gật đầu: “Đúng thế, những người bán quần áo vỉa hè ấy đều là những người lịch sự và có con mắt, chả biết thật giả thế nào mà gặp ai cũng người đẹp người đẹp.”

Thẩm Tinh Không gục đầu vào vai Triển Lam cười ha ha, nụ cười của Đồng Đông Thăng thì gượng ép, nhưng vẫn cố cười với hai người, mở cửa sau xe ra: “Bán quần áo vỉa hè thì bán quần áo vỉa hè, anh nói đều là thật, hai em đúng là người đẹp mà, được đưa hai em về anh cảm thấy rất vinh dự.”

Triển Lam dựa vào Thẩm Tinh Không, cả hai đều bụm miệng cười trộm.

Trên đường về hai người đều dựa vào nhau mà ngủ, cuối cùng cũng về tới trường, chiếc xe hơn 100 vạn tiến vào cửa, cũng không có thẻ vào, bảo vệ nhìn thấy thẻ học sinh liền cho bọn họ vào.

Đi thẳng vào tới tòa kí túc, Thẩm Tinh Không khi bước xuống xe theo bản năng cô đảo mắt nhìn bốn phía, không có gì cả, trong lòng cũng không nói rõ được là yên tâm hay là thất vọng. Nói chung và cảm thấy trống vắng, cô hơi co người lại vì lạnh, quàng tay vào Triển Lam nhìn Đồng Đông Thăng nói: “Cảm ơn đã đưa chúng tôi về, tạm biệt.”

Đồng Đông Thăng vốn còn muốn nói vài câu với cô nhưng nhìn cô có vẻ mệt mỏi nên cũng chỉ biết nói lần sau lại gặp.

Thẩm Tinh Không cũng không có chút hứng thú gì, cô nói cô buồn ngủ lắm rồi phải mau về phòng.

Cô và Triển Lam đi vào tòa kí túc, Triển Lam nói với cô: “Người đó đúng là mặt dày thật, không ngờ thiếu gia con nhà giàu cũng kiên nhẫn như vậy. Thẩm Tinh Không, có phải cậu có sức hút mạnh mẽ nào mà tớ không biết không? Anh ta sao giống một con chuột nhìn thấy hũ gạo thế, bám cậu dai như đỉa thế?”

Thẩm Tinh Không bĩu môi, hai tay vỗ vào mặt: “Sức hấp dẫn mạnh mẽ của tớ có được là từ khuôn mặt này này.”

Triển Lam đặt tay lên ngực giả bộ buồn nôn: “Vậy thì tớ biết rồi, hóa ra con người đó có khẩu vị thật đặc biệt mới thích tìm một người khác người như cậu.”

Thẩm Tinh Không đuổi theo Triển Lam muốn đánh cho cô bạn một trận, hai người cứ trêu nhau như vậy rồi chạy lên tầng.

Thẩm Tinh Không cầm chìa khóa mở cửa ra, vừa mới cho chìa vào cô phát hiện cửa mở, cô hốt hoảng nhìn Triển Lam: “Khi chúng ta đi không khóa cửa à? tớ nhớ là khóa rồi mà nhỉ!”

Triển Lam kéo cô ra nói thì thầm: “Hay là có trộm?”

Thẩm Tinh Không có chút sợ hãi liền trốn phía sau Triển Lam.

Triển Lam cầm lấy chiếc chổi dưới đất với tư thế sẵn sàng, cô nuốt nước bọt, đá mạnh chân vào cửa, gầm lên: “Ai ở bên trong!”

Vừa mới mở cửa hai người đều đơ ra.

Trong phòng đúng là có người, mà lại là một người đàn ông.

Bộ vest màu xám bạc, người đó vắt tay sau lưng quay về phía bọn họ, thân hình đó thực sự hoàn hảo.

Thẩm Tinh Không nắm chặt lấy tay Triển Lam, cảm thấy hơi thở của mình dường như bị ngưng lại vậy.

Người đó từ từ quay đầu lại, nhìn Thẩm Tinh Không với ánh mắt lạnh lùng, anh từ từ đưa tay lên, nhìn vào chiếc đồng hồ hàng hiệu trang trọng trên cổ tay, gằn giọng nói lạnh lùng: “Hai giờ đồng hồ rồi, em đã đi đâu?”

Triển Lam ngây người ra, nhìn Thẩm Tinh Không với khuôn mặt đỏ bừng, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Chi Diệu, bộ óc của cô căng ra để nghĩ nhưng vẫn không hiểu, người đàn ông này sao nhìn lại thấy dường như rất thân với Thẩm Tinh Không, hơn nữa mối quan hệ có vẻ cũng không bình thường!

Nhìn Thẩm Tinh Không cúi đầu không nói gì, Thẩm Chi Diệu lạnh lùng nhắc lại: “Anh đang hỏi em đấy, em nghe không rõ hay là không dám trả lời?”

Triển Lam người đàn ông này thật đáng sợ, nhìn ở khoảng cách gần, tuy là rất đẹp trai nhưng nhìn thế nào cũng cảm thấy có cảm giác nghiêm khắc, cứng nhắc, cô cảm nhận thấy tay Thẩm Tinh Không đang run lên, cô quay đầu nhìn sang Thẩm Chi Diệu: “Anh là ai? Sao anh lại vào phòng của chúng tôi?”

Thẩm Chi Diệu nheo mắt lại, lạnh lùng liếc nhìn Triển Lam một cái, hơi nghển cằm lên với vẻ oai phong nói gằn giọng từng chữ một: “Cô đi ra ngoài trước, phòng bên cạnh tôi đã bảo người dọn đi, ở đây chật quá, cô chuyển sang bên đó, cũng là phòng đơn một người một phòng.”

Triển Lam kêu a lên, rồi lại nhìn, quả nhiên đồ của cô đều không thấy nữa, cô để Thẩm Tinh Không ở đó, chạy sang phòng bên cạnh, rồi lại chạy về, nhìn Thẩm Tinh Không: “Thực sự cho tớ một phòng đơn rồi, ôi trời ơi, ai có thể nói cho tớ biết thế này là thế nào không? Người này là ai? Thẩm Tinh Không, cậu là ai?”

Thẩm Tinh Không cảm thấy máu trong người mình đang sôi lên, cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Chi Diệu, nghiến răng lại: “Anh dựa vào cái gì mà tới đây làm phiền tới việc học của tôi! Anh sắp xếp đặc biệt thế này vì sợ các bạn họ không biết tôi là ai à? sợ bọn họ không xa lánh tôi à?” 

Thẩm Chi Diệu nhìn chằm chằm cô với ánh mắt lạnh lùng, anh nói với ngữ khí đe dọa: “Anh xem ai dám....”

Thẩm Tinh Không thực sự không chịu nổi, cô nắm chặt hai tay lạnh: “Anh không thể tha cho tôi à? tôi chịu đựng đủ rồi, Thẩm Chi Diệu, anh còn thế này tôi sẽ đi xa hơn nữa, tôi sẽ ra nước ngoài học.”

Thẩm Chi Diệu vẫn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu hoắm, anh hức một tiếng: “Nếu em thấy bản thân mình có thể đi được thì cứ thử xem.”

Thẩm Tinh Không tức tới mức muốn khóc cả đi, Triển Lam đứng bên cạnh vẫn không hiểu hai người này có quan hệ gì với nhau, cô quay lại nhìn cả hai: “Thẩm Chi Diệu? Thẩm Tinh Không? Hai người đều họ Thẩm, là người thân à?....”

Thẩm Tinh Không hít thở một hơi thật sâu rồi cô nói lí nhí: “Là chú của tớ.... Triển Lam, cậu sang phòng bên cạnh đợi một chút, tớ làm rõ chuyện này đã.”

Triển Lam gật đầu, cô nắm lấy tay của Thẩm Tinh Không: “Đừng kích động quá, nếu đã là chú cậu thì...he he...”

Thẩm Tinh Không nhìn cửa được đóng lại, cô mới ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Chi Diệu, ba tháng không gặp, con người anh không thay đổi, tính cách cũng không thay đổi, điều thay đổi có thể là sự tức giận trong ánh mắt anh .

Thẩm Tinh Không ổn định lại cảm xúc, cô nhìn anh: “Anh không có quyền trao đặc quyền cho tôi, tôi cũng sẽ không chấp nhận, anh làm thế này tôi và bạn học sẽ không có cách nào sinh hoạt bình thường được.”

Thẩm Chi Diệu nheo mày nhìn căn phòng xập xệ, vừa chật chội vừa bừa bộn: “Để em và bạn học em sinh hoạt bình thường? Kí túc thế này là ký túc kiểu gì hả? bốn người ở cùng nhau, bừa bọn tới mức ngay cả chuột gián cũng chẳng thèm bò vào, Thẩm Tinh Không, nếu như em muốn trốn thì hãy trốn một nơi nó sạch đẹp một chút!”

Thẩm Tinh Không như ngưng thở, cô vứt gang tay về phía anh: “Ai trốn anh, đừng ảo tưởng sức mạnh của bản thân!”

Thẩm Chi Diệu đỡ lấy gang tay của cô, nhìn cô tức giận đỏ cả mặt lên, mùa đông, mũi cô đỏ hồng lên, cô mặc trên người một chiếc áo len màu trắng, trên mũ áo còn có những bông hoa tuyết dính ở đó, cô đeo găng tay và chụp tai vào nhìn cô giống như một con thỏ.

Miệng anh khẽ nhếch lên, anh chỉ cảm thấy cục tức trong lòng hoàn toàn hóa thành nước trong phút chốc, anh bước chân về phía trước, nhìn cô, giọng nói anh khàn khàn gọi cô: “Tiểu Tinh, tại sao không về nhà?”

Thẩm Tinh Không nghe giọng anh, hai mắt cô nóng lên, suýt nữa thì rơi nước mắt, cô nắm lấy gang tay của mình, quay mặt đi: “Ghét anh...không muốn nhìn thấy anh, anh mau đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh thêm nữa....”

Thẩm Chi Diệu cảm thấy con tim mình đang mềm nhũn ra, anh tiến lại gần, đưa tay ra vòng qua eo cô kéo cô ôm vào lòng, anh ôm chặt lấy cô, hôn lên đỉnh đầu cô, gọi cô nhẹ nhàng: “Tiểu Tinh...em đúng là đồ nha đầu nhẫn tâm, ba tháng rồi em cũng không hỏi anh một câu...sao em tuyệt tình vậy hả....”

Thẩm Tinh Không cảm nhận được hơi thở của anh, con tim cô đập dồn dập, cô chỉ cảm nhận cơ thể mình gần như tê liệt, không tự chủ được mà ngả vào lòng anh, cái cảm giác này làm cho cô sợ hãi, lại cũng làm cho cô mong muốn cứ mãi kéo dài...

Nước mắt cô rơi xuống vai anh, cô nghẹn ngào nói: “Anh chẳng tốt gì cả....anh nói chuyện với Kế Hoa vui vẻ như vậy, anh có thèm quan tâm tới tôi đâu....tôi cũng chẳng cần quan tâm tới anh...”

Thẩm Chi Diệu xoa xoa đầu cô, thở dài: “Kế Hoa nào chứ?”

Thẩm Tinh Không bĩu môi, tự nhiên cô lại trở nên nhõng nhẹo mà ngay cả bản thân cũng không biết: “Thì ở trong khách sạn ấy, anh nói chuyện với cô ấy, cô ấy còn nắm lấy cổ tay anh.....em, để ý gì tới người khác đâu.... anh mau đi đi, đừng ở đây nữa, mười giờ là ký túc khóa xửa rồi, anh ở lại đây làm cái gì!”

Nhìn cô lúc này Thẩm Chi Diệu chẳng còn cảm thấy giận gì nữa, anh ôm lấy eo cô, khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ tay vào lưng cô: “Đồ ngốc, cô gái đó là con gái của một khách hàng của anh, vừa nãy nhận ta anh cứ một mực đòi mời anh ăn cơm, anh nán lại nói chuyện với cô ta có mấy câu thôi, sao hả, Tiểu Tinh của anh ghen rồi à?”

Tiểu Tinh đẩy anh ra, không nhìn anh: “Ai thèm ghen chứ....cũng chẳng muốn nghe anh giải thích.”

Quay lưng vào anh, trong lòng cô cảm thấy thoải mái hơn một chút vì lời giải thích của anh.

Thẩm Chi Diệu cười cười, ôm cô từ phía sau, hôn lên tai cô, anh nói: “Tự anh muốn giải thích đấy, không được à?”

Thẩm Tinh Không cảm thấy ngứa ngáy khắp người, xương khớp như tê liệt hết cả đi trước hành động của anh, cô dỡ tay anh ta: “Đừng động vào tôi...chúng ta không thể có gì với nhau nữa, tôi...”

Thẩm Chi Diệu đột nhiên xoay người cô lại, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Thẩm Tinh Không muốn kêu lên bảo anh bỏ cô ra nhưng vừa mới mở miệng thì anh đã khóa chặt đôi môi cô bằng đôi môi mình.

Chiếc lưỡi ấm nóng của cô vừa chạm vào môi anh, đầu óc Tinh Không đột nhiên lại trở nên trống rỗng giống như trước đây....

Cô túm lấy chiếc cà vạt của anh, giống như một người bị ngã nước muốn bám lấy một cây củi, cô chìm vào hơi thở của anh và hoàn toàn mất đi kiểm soát.

Thẩm Chi Diệu ôm lấy eo cô, anh không cho cô cơ hội để hít thở, đôi môi anh không rời khỏi đôi môi cô.

Thẩm Tinh Không rất muốn đẩy anh ra, cô đã rời đi ba tháng rồi, anh cũng đã tha cho cô bằng đó thời gian, vốn nên kết thúc rồi, cô khó khăn lắm mới bước ra hẳn được mối quan hệ không đúng đắn đó, thế nhưng nụ hôn này lại kéo hai người về với điểm ban đầu....

Thẩm Chi Diệu hôn cô rất mãnh liệt, giống như đang trừng phạt cô vậy...

Ba tháng, có ông trời mới biết được anh nhớ cô thế nào, bực cô thế nào, quyết định rời đi của cô không để cho anh biết một chút tin tức gì, anh không thể nào kiềm chế được bản thân mà không nhớ tới cô....nhưng anh cũng không đi tìm cô, chỉ khi nghe thấy tin cô bị ốm, nghe thấy cô vất vả đi làm thêm, nghe thấy việc cô thông qua một buổi tụ tập bạn bè mà quen với một công tử bột...tới lúc như vậy anh mới không kiềm chế nổi và tìm tới đây....

Ngậm lấy đôi môi của Thẩm Tinh Không, nhìn đôi hàng mi đang run lên của cô, anh bỏ cô ra, anh đặt tay lên ngực cô đang phập phồng với hơi thở dồn dập, anh cúi đầu xuống cười: “Có muốn không? Cách âm phòng ký túc các em cũng được đấy....”

Mặt Thẩm Tinh Không đỏ lên nhìn anh nghi hoặc.

Thẩm Chi Diệu nở nụ cười xấu xa, cúi đầu ghé sát vào tai cô nói một câu, mặt Thẩm Tinh Không đột nhiên đỏ lên, cô đập tay vào ngực anh, nói vừa bực vừa xấu hổ: “Sao anh lại có thể nói thế nhỉ....mau đi đi không ký túc sắp đóng cửa rồi....”

Thẩm Chi Diệu nắm lấy tay cô, đặt lên miệng mình hôn: “Không đi đấy, tối hôm nay anh phải nghe em giải thích, tại sao đang yên đang lành lại rời khỏi anh để chạy tới tận đây đi học?”

Thẩm Tinh Không cúi đầu xuống, mím chặt môi cô thở dài: “Thẩm Chi Diệu, lẽ nào tôi còn phải tiếp tục mối quan hệ hoang đường đó với anh....chúng ta là chú cháu, là chú cháu đấy...tôi, tôi không dám tưởng tượng tới lúc bị người khác biết sẽ thế nào, anh sẽ thân bại danh liệt...thân bại danh liệt đấy anh có biết không....anh làm sao để lãnh đạo công ty, anh làm sao có chỗ đứng trên thương trường nữa....anh mới...30 tuổi....”

Thẩm Chi Diệu khẽ cười, cúi đầu xuống hôn cô, hai mắt anh sáng ngời lên: “Tiêu Tinh của anh, em đang nghĩ cho anh, thương anh đấy à?”

Thẩm Tinh Không cảm thấy con tim mình đau nhói, sự dịu dàng của anh thật đáng sợ, còn có sức công kích lơn hơn bất kì loại vũ khí nào, cô lại cảm thấy dao động, cô vội lắc đầu: “Ai thèm thương anh chứ! anh ích kỷ lắm, tôi chỉ quan tâm tới bản thân mình thôi, tôi sợ sau này sẽ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, tôi không muốn bị người khác đưa ra làm trò cười!”

Thẩm Chi Diệu thở dài, lại ôm lấy cô: “Ai dám chứ, sự lo lắng của em thực sự rất thừa đấy em biết không, em chỉ cần yêu anh, đi theo anh là được rồi, làm gì có khó khăn gì, trong mắt anh chỉ có một khó khăn duy nhất đó là việc nha đầu em cứ bỏ trốn đi thôi, những điều khác anh chẳng cần quan tâm.”

 

/152