Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

CHƯƠNG 144: SỰ LỢI HẠI CỦA ĐÀN ÔNG 30 TUỔI

/152


CHƯƠNG 144: SỰ LỢI HẠI CỦA ĐÀN ÔNG 30 TUỔI

Trong một nhà hàng của một tòa nhà cao chọc trời.

Thẩm Tinh Không quay người nhìn xung quanh, một nơi vô cùng cao, khiến cô có cảm giác hư ảo. trên bầu trời những vì sao lấp lánh đang đua nhau tỏa sáng trong trời mùa đông, một cảnh tượng rất đẹp.

Thẩm Chi Diệu vỗ khẽ vào vai cô. Anh ghé sát lại gần: “Đang nhìn gì thế?

Thẩm Tinh Không chỉ tay ra phía ngoài.

Thẩm Chi Diệu mỉm cười: “Tinh Không đang nhìn những vì sao – bản thân em đã là một ngôi sao sáng rồi.”

Thẩm Tinh Không bĩu môi, nhìn chiếc ghế ngồi trống phía đối diện rồi cô lại nhìn anh: “Nói chuyện làm ăn sao lại khiến đối phương bỏ đi thế kia? Chẳng phải anh đã nói là cửa hàng ở đây rất đáng tiền à, nếu có tiềm năng như vậy thì đắt một chút cũng phải mua về được chứ.”

Thẩm Chi Diệu nhấp một ngụm rượu vang: “”Cái thứ có thể dùng năm đồng để mua thì em sẽ bỏ ra 10 đồng à?

Thẩm Tinh Không nhìn anh: “Anh đã nói là cửa hàng rất đáng tiền mà, vậy thì cả mười đồng cũng có sao?”

Thẩm Chi Diệu nhìn cô chớp chớp mắt: “Anh nói năm đồng thì là năm đồng.”

Thẩm Tinh Không cảm thấy ngữ khí của anh đúng là cùn, lúc này, một người đang vừa lau tay vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, người đó ngồi xuống, mỉm cười: “Xin lỗi người anh em, vừa nãy tôi nhận một cuộc điện thoại, vợ tôi mang bầu nên không được khỏe lắm, bây giờ đang ở bệnh viện, tôi phải chạy về đó xem thế nào, anh không ngại nếu để hôm khác chúng ta lại bàn chứ?”

Thẩm Chi Diệu mỉm cười, khẽ lắc đầu: “Đương nhiên, Lam tiên sinh. Lai xe của tôi đi, chiếc xe cũ đó của anh, lúc có việc gấp đi nhanh quá không an toàn.”

Hai mắt người đàn ông phía đối diện sáng lên, chiếc xe đó của Thẩm Chi Diệu bất kể người đàn ông nào nhìn thấy đều muốn có được, người đàn ông suy nghĩ vài giây, thấy hơi khó xử: “Cái này….như thế không được hay cho lắm….”

Thẩm Chi Diệu đưa chìa khóa xe cho anh ta: “Mua bán không thành thì cũng còn tình nghĩa, huống hồ Lam tiên sinh cũng đã nói là để hôm khác lại bàn. Chúng ta cũng vẫn là những người hợp tác với nhau…mau đi đi, có chiếc xe thôi có gì đâu, đừng có nghĩ nhiều.”

Người đàn ông đang suy nghĩ, điện thoại lại đổ chuông, anh ta không kiềm chế được, chỉ có thể giả vờ khó xử cầm lấy chiếc chìa khóa, nhìn Thẩm Chi Diệu nói vài câu khách sáo rồi đi.

Thẩm Tinh Không uống một ngụm nước hoa quả, nhìn Thẩm Chi Diệu khẽ mỉm cười đắc chí, cô cảm thấy nét biểu cảm trên khuôn mặt anh có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa.

“Xe đưa cho anh ta đi rồi, vậy thì chúng ta đi kiểu gì?”

Thẩm Tinh Không nhìn anh.

Thẩm Chi Diệu cầm chiếc áo khoác lên, nhìn cô, hai mắt sáng long lanh: “Đi được thì đi theo anh, không đi được thì anh cõng em.”

Thẩm Tinh Không đỏ mặt lên, cô đứng lên mặc áo khoác vào. Chu mỏ ra nói: “Nói rồi đấy, em mà không đi được nữa thì anh không được nuốt lời đâu, không được chê em nặng.”

Thẩm Chi Diệu cười cười, đưa tay ta nắm lấy bàn ta cô, dắt cô cùng đi tới thang máy để xuống lầu.

Thẩm Tinh Không vẫn không hiểu liền hỏi anh: “Anh ta sống chết không chịu bán mười cửa hàng trong tay thì anh việc gì phải cho anh ta mượn xe, anh ta nói vợ không khỏe nhưng chắc chỉ là nói dối thôi.”

Thẩm Chi Diệu ôm eo cô đi vào thang máy, ôm lấy cô anh cúi đầu xuống, ánh mắt âu yếm nhẹ nhàng nói: “Cứ để anh ta nói dối, đứa trẻ nào mà nói dối thì mũi sẽ tự động dài ra.”

Thẩm Tinh Không véo vào cánh tay anh một cái, cảm thấy không hài lòng với cái ngữ khí dỗ dành như dỗ trẻ con đó của anh: “Anh đang trêu em đấy à!”

Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống hôn lên tai cô, khẽ cười: “Ngoan, đợi lát nữa anh sẽ ‘chăm sóc’ em cẩn thận.”

Cả người Thẩm Tinh Không tê đi, cô bĩu môi, liền nhìn thấy anh rút điện thoại ra gọi, giọng anh thấp xuống, có vẻ lạnh lùng: “”Bám theo, tìm thời cơ ra tay, không cần để ý tới tôi, dù sao thì cái thứ đó sớm muộn cũng thành đống sắt vụn.

Tắt máy đi, thang máy dừng lại và mở cửa ra, Thẩm Chi Diệu đỡ một tay vào eo cô cùng đi ra ngoài, cũng không có vẻ giấu diếm gì, anh ghé sát vào má cô hỏi: “Muốn đi xe bus, ngồi tàu điện ngầm hay đi bộ cùng anh?”

Thẩm Tinh Không nhìn anh, có chút ngượng ngùng, trước mắt đông người cô vẫn không có cách nào để thân mật với anh một cách tự nhiên, cô thấp giọng nói: “Đi đâu?”

Thẩm Chi Diệu nhướn mày, mỉm cười: “Đi cùng anh, ở đây anh có một căn hộ, tuy không lớn lắm nhưng cũng không tới nỗi nào.”

Nhìn cô anh lại bổ sung thêm một câu: “Ở đó rất yên tĩnh và bí mật….”

Mặt Thẩm Tinh Không nóng lên, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “”Em phải về kí túc….

Thẩm Chi Diệu kéo cô đi ra khỏi khách sạn, đeo chụp tai vào cho cô, hức một tiếng: “Em đợi đấy!”

Thẩm Tinh Không bị bàn tay Thẩm Chi Diệu vòng qua eo đi sát bên cạnh anh, trời mùa đông rất lạnh, thế nhưng cô cảm thấy cái thời tiết lạnh giá này lại thật đáng yêu….

Nhìn Thẩm Chi Diệu, Thẩm Tinh Không suy nghĩ gì đó rồi lại hỏi: “Rốt cuộc là anh có âm mưu gì? Mau nói, anh gọi điện thoại nói cái gì mà ‘ra tay’ vậy là có ý gì? Anh định làm gì?”

Thẩm Chi Diệu quay đầu sang nhìn cô, ánh mắt trừng lên, ngữ khí trầm trọng: “Giết người….”

Thẩm Tinh Không giật mình sợ hãi, cô ôm chặt lấy eo anh: “Anh đừng làm chuyện dại dột!”

Thẩm Chi Diệu cũng ôm chặt lấy cô, chạm trán mình vào chán cô, anh cười nói: “Đồ ngốc, em sợ anh ngồi tù rồi thì sẽ không có ai kiếm tiền cho em nữa đúng không?”

Thẩm Tinh Không cảm thấy anh đang vu cáo cho mình, cô hức một tiếng: “Đúng thế đấy thì làm sao?”

 

Thẩm Chi Diệu vẫn cười, vỗ vào đầu cô: “Anh chỉ làm thuê cho em thôi, giúp em gây dựng giang sơn này, đợi tới khi em lớn lên thì chỉ việc tiếp quản.”

Thẩm Tinh Không ôm lấy anh, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vậy thì anh sẽ đi đâu?”

Thẩm Chi Diệu cười cười: “Làm người đàn ông đứng phía sau em, tới lúc đó đừng chê anh già mà không coi anh ra gì nhé.”

Thẩm Tinh Không miệng cười nhưng trong lòng cảm thấy có phần chua xót, thực ra, tất cả những gì của Tín Dương đều là của anh….

Cô chẳng làm gì, chẳng đóng góp được gì, làm gì có quyền cướp đi những thứ anh đã vất vả gây dựng….

Cô cảm thấy bản thân thật nhỏ nhen, lúc nào cũng nghĩ rằng anh tiếp cận cô vì muốn cướp gia sản…

Cô thở dài một tiếng, dựa má mình vào ngực anh, cô thấy sau này phải đối xử tốt với anh một chút….

“Anh còn chưa nói, anh định ra tay gì đấy…..không được làm việc xấu đâu đấy, như thế là phạm pháp….”

Thẩm Chi Diệu dang áo khoác ra ôm cô vào cùng, chỉ để lộ ra khuôn mặt cô, anh cúi đầu xuống nhìn cô: “Không phạm pháp, đập đồ của mình thì không phạm pháp chứ? He he, chúng ta thế này có giống một đôi chuột túi không?”

Thẩm Tinh Không được anh ôm lấy ấm áp, cô cảm thấy thật thoải mái, cô hỏi anh: “Chuột túi nhỏ vừa đói vừa lạnh vừa buồn ngủ, có thể phiền chuột túi lớn tìm giúp một nơi cho em nghỉ chân không?”

Thẩm Chi Diệu bật cười, anh bế cô lên vắt lên vai rồi chạy: “Chuột túi lớn sẽ vác em về nhà….”

Thẩm Tinh Không tuy cảm thấy không thoải mái lắm nhưng nằm trên vai anh cô cảm thấy thật an toàn…..

**********

Nhà của Thẩm Chi Diệu nằm ở vành đai ngoài của trung tâm thành phố.

Đúng là rất tĩnh lặng, rất kín đáo, căn phòng nằm trên một khoảng đất rộng, bên trong sạch sẽ gọn gàng, rất ấm áp rất thoải mái.

Thẩm Tinh Không vừa mới bước vào phòng đã cảm nhận thấy hơi ấm được phả ra, cô cở áo khoác ra, ngả mình xuống ghế sô pha, ôm lấy chiếc gối mềm mại, nhìn Thẩm Chi Diệu đang ngoắc áo khoác lên: “Sao nhà anh lại có loại gối dựa này?”

Thẩm Chi Diệu cởi cúc áo sơ mi ra, trả lời rất tự nhiên: “Bạn gái thích.”

Thẩm Tinh Không liên tưởng tới cảnh tượng một cô gái nào đó ở trong căn phòng này đang thân mật với Thẩm Chi Diệu, vậy là cô liền tức giận, xị mặt ra vứt chiếc gối dựa người đi và nói hậm hực: “Ở thành phố nào anh cũng có bạn gái hết.”

Thẩm Chi Diệu tiến lại gần cô, cúi người xuống, nheo mắt lại nhìn cô: “Nhanh thế đã muốn quản anh rồi à?”

Thẩm Tinh Không giận dỗi: “Thèm vào, anh đi mà tìm bạn gái của anh đi, em về ký túc! Anh là đồ khốn!”

Thẩm Chi Diệu cầm lấy cú đấm tay cô đưa lên môi hôn khi cô đang định hướng về phía anh: “Sao em lại đối xử với anh thế chứ, không phải mắng thì là đánh. Ai mà cưới em nhất định là phải chịu khổ thôi.”

Thẩm Tinh Không giật tay về: “Có ai bảo anh lấy em đâu, bỏ tay ra!”

Thẩm Chi Diệu cười, kéo cô đứng lên, ôm vào lòng mình: “Cho em hai sự lựa chọn, cùng nhau tắm rồi làm việc hoặc là làm việc luôn, em chọn đi.”

Thẩm Tinh Không lập tức xấu hổ đỏ mặt lên, đẩy anh ra: “Làm việc gì chứ….anh đi mà làm!”

Thẩm Chi Diệu bật cười, anh véo nhẹ vào đôi má ửng hồng của cô: “Em chắc là không cùng tắm? vậy thì đừng có hối hận đấy.”

Thẩm Tinh Không đẩy anh ra, cuối cùng cô cũng có thể hít thở bình thường, cô gân cổ lên: “Hối hận gì chứ! Anh đã ba mươi tuổi đầu rồi, ai thèm nhìn anh chứ!

Thẩm Chi Diệu chau mày lại, đi ra cửa khóa cửa lại, rồi anh đi vào cửa nhà tắm, nói với cô ngữ khí thách thức: “Em đợi đấy, anh sẽ cho em thấy một người đàn ông ba mươi tuổi lợi hại thế nào! Em vào tủ trong phòng ấy, có quần áo ngủ của em trong đó, nằm đó đợi anh, dám bỏ chạy anh đánh gãy chân em!”

Thẩm Tinh Không trừng mắt nhìn anh, thấy anh đóng rầm cửa lại.

“Đồ nhỏ nhen!” cô hức một tiếng, đi vào trong phòng ngủ, cách bài trí trong phòng khiến người nhìn có cảm giác ấm cúng, màu đỏ là màu chủ đạo nhưng không khiến cô cảm thấy căn thẳng, cô kéo cánh cửa tủ quần áo ra, đồ bên trong đó không nhiều nhưng có tới một nửa là đồ con gái, cô lấy ra một chiếc váy lụa màu xanh ặc vào, trong phòng rất ấm áp, cô có chút căng thẳng, cô vắt chéo hai cánh tay lên ngực, trong lòng nghĩ, thế này là đồng ý ở bên anh rồi?

Dường như....

Cô đang căng thẳng giống như tân nương trong đêm động phòng vậy...

Cô đi tới trước cửa sổ, mở rèm cửa ra nhìn ra phía ngoài.

Bên ngoài ánh đèn rực rỡ, cô trốn trong nhà của anh cảm giác thật ấm áp.....

 

/152