Tổng Tài Tà Ác: Yêu Vợ Tận Xương Tủy

Chương 16: Rốt cuộc là cô đang sợ cái gì

/1737


Chương 16: Rốt cuộc là cô đang sợ cái gì
"..." Chỉ cảm thấy hai má đang nóng bừng, cô nhanh chóng chuyển sang phòng khác, vọt vào trong mà không nói thêm câu nào.
Sau khi đóng cửa cô mới thở phào nhẹ nhõm, điện thoại trong túi bỗng dưng reo lên, cô lấy ra xem thì thấy là Doãn Mạt gọi tới, nhưng chưa kịp bắt máy thì màn hình điện thoại đã chuyển sang màu đen, thì ra là đã hết pin rồi.
Sao muộn như vậy rồi mà cô ấy lại gọi điện đến, Du Tịnh Nhã đoán chắc là đã có chuyện gì đó xảy ra, cô muốn đi mượn điện thoại của Diệp Bắc Thành, nhưng nghĩ đến hành vi đáng xấu hổ ban nãy thì lại ngại ngùng, cô do dự nửa ngày, sau đó lấy hết can đảm đi ra ngoài.
Cộc cộc...
Cô gõ cửa phòng anh, trong lòng có chút khẩn trương.
"Vào đi." Cách một lớp cửa dày, cô nghe thấy tiếng anh cho phép cô đi vào phòng.
Đẩy cửa bước vào, cô chỉ định xin mượn điện thoại, nhưng lại kinh ngạc khi nhìn thấy Diệp Bắc Thành đang cởi cúc áo sơ mi, cơ ngực cường tráng lộ ra không sót chút nào, ánh sáng nhỏ bé chiếu lên làn da lúa mạch bóng loáng, trông vô cùng gợi cảm...
Cô vội vàng rời tầm mắt, quay người sang một bên, cảm thấy hối hận khi có ý định đến xin mượn điện thoại.
"Không phải tôi còn chưa cởi ra sao?" Diệp Bắc Thành đi đến trước mặt Du Tịnh Nhã, thấy cô vẫn đang nhắm chặt hai mắt, liền xấu xa cười cười: "Sớm muộn gì chúng ta cũng sống bên nhau, cô định cứ trốn tránh suốt như vậy à?"
Cô hơi hí mắt nhìn, sau đó lại hoảng hốt nhắm chặt lại, mặc dù Diệp Bắc Thành không cởi áo sơ mi ra, nhưng cúc áo đều đã được cởi hết, đối với một người phụ nữ chưa từng tiếp xúc với cơ ngực của đàn ông như cô, tất nhiên là sẽ cảm thấy e dè khẩn trương.
"Chuyện tương lai để sau rồi nói, bây giờ anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không?" Cô vẫn không mở mắt, chìa tay phải ra.
Diệp Bắc Thành đặt điện thoại vào lòng bàn tay cô, rồi vỗ vai cô: "Được rồi, nói chuyện thế này có mệt không?"
"Tôi dùng xong sẽ trả cho anh ngay." Cô vọt nhanh ra cửa, không nói hai lời trốn trở về phòng dành cho khách.
Thật ra cô cũng không phải là loại phụ nữ bảo thủ, nhưng cô cảm thấy kiểu đàn ông như Diệp Bắc Thành rất nguy hiểm, nếu như đêm đó cô có một chút cảnh giác với anh, thì có lẽ sẽ không mất đi sự trong trắng một cách khó hiểu như vậy...
Cô ấn số gọi cho Doãn Mạt, bên kia liền truyền đến một giọng nói ưu nhã: "Xin chào, là ai vậy?"
"Mạt Mạt, là mình..."
"Hả, sao cậu lại đổi số?" Vừa rồi còn chào hỏi một cách ưu nhã, nhưng vừa nghe được giọng cô, giọng nói ở đầu bên kia liền trở nên tùy ý.
"Không đổi, mình mượn điện thoại của người khác, cậu gọi đến có việc gì sao?"
Doãn Mạt sững sờ, sau đó thét chói tai vào điện thoại: "Lẽ nào cậu thật sự ở cùng một người đàn ông à?"
"Sao cậu lại biết?" Cô chột dạ hỏi.
"Chết tiệt, đây là số người giàu dùng, sáu với tám đó!"
"Rốt cuộc cậu tìm mình có chuyện gì?" Người nào đó nhanh chóng lảng sang chuyện khác, bởi vì cô biết Doãn Mạt sẽ không dễ dàng chịu kết thúc chủ đề này.
"Trung thực khai báo, đang ở cùng với ai?"
"Có nói ra cậu cũng không tin."
"Ai?"
Ngừng lại vào giây, cô thẳng thắn: "Diệp Bắc Thành."
"Diệp Bắc Thành?" Doãn Mạt không xác định mà lặp lại một lần: "Cậu nói cậu với Diệp Bắc Thành đang ở bên nhau?"
"Đúng vậy."
Đầu dây bên kia vang lên một trận cười điên cuồng: "Tình yêu à, cậu có biết Diệp Bắc Thành là ai không?"
Du Tịnh Nhã muốn giải thích rằng Diệp Bắc Thành là người đã cưỡng hiếp cô, nhưng chưa kịp nói gì thì Doãn Mạc đã gào lên: "Cậu bị bệnh ảo tưởng à? Tối hôm trước bỗng dưng nói muốn kết hôn, hôm nay lại nói cậu cùng với Diệp Bắc Thành ở bên nhau, có phải ngày mai lại muốn nói đối tượng kết hôn của cậu chính là anh ta không?"
"Mặc dù dù mình biết cậu sẽ không tin, nhưng mọi chuyện đúng như cậu nói đấy..." Cô thành thật trả lời.
"Tình yêu ơi, cậu tiếp tục ảo tưởng đi!"
Doãn Mạt dập máy rất dứt khoát, cô bất lực thở dài, không muốn giải thích gì nữa, dù sao thì sau này mọi người cũng đều sẽ biết...
Cộc cộc... Cô đến gõ cửa phòng của Diệp Bắc Thành lần nữa.
"Vào đi."
Lần này cô không tiếp tục lỗ mãng đẩy cửa vào, mà là cảnh giác hỏi: "Thật sự có thể tiến vào sao?"
Diệp Bắc Thành không trả lời cô, trực tiếp mở cửa, anh khoanh tay đứng trước mặt cô, cười hỏi: "Rốt cuộc thì cô đang sợ cái gì?"

/1737