Tổng Tài Tà Ác: Yêu Vợ Tận Xương Tủy

Chương 21.4: Có lẽ không được rồi

/1737


Chương 21.4: Có lẽ không được rồi
Cô ấy gật đầu một cách đầy bi thương, rồi phẫn nộ tổng kết lại: “Nhân từ với người khác chính là tàn nhẫn đối với mình. Mẹ nó chứ, những lời này thật có đạo lý!”
Du Tịnh Nhã lại cười ầm lên, không chút kiêng dè mà đả kích cô ấy: “Mình muốn nghe sự thật cơ, bị đá thì bị đá, chúng ta là người một nhà có gì mà phải ngượng.”
“...”
Doãn Mạt trợn mắt lên nói: “Cũng bị người ta ức hiếp mà còn không biết xấu hổ cười trên nỗi đau của người khác.”
“Cậu gặp được người chồng nào cưỡng hiếp vợ chưa?” Tịnh Nhã hỏi lại cô ấy. Trong lòng cô đoán chắc Doãn Mạt còn chưa biết chuyện của cô.
“Chồng?” Cô ấy lo lắng nhìn chăm chú vào cô: “Câu muốn nói người cưỡng gian là chồng cậu sao?”
“Giờ vẫn chưa phải, những sắp rồi.”
Không nhìn được nữa, Doãn Mạt ngồi dậy, đột nhiên ôm lấy Du Tịnh Nhã: “Bạn thân yêu ơi, dạo gần đây cậu chịu phải đả kích gì hay không? Gần đây cậu làm sao vậy?”
“...”
Tịnh Nhã chỉ vào máy tính, cô cho rằng có giải thích thêm nữa thì cô ấy cũng không tin. Chi bằng để cô ấy tận mắt nhìn thấy sự thật.
“Cái gì?”
“Cậu tra các tiêu đề tin tức nóng của thành phố ngày hôm qua thì khắc biết.”
Tuy rằng không hiểu rõ ý của cô, Doãn Mạt vẫn mở máy tính ra. Tịnh Nhã ngồi bên cạnh chờ cuộc tấn công thứ hai từ cô ấy.
Giống như dự đoán, vẻ mặt người nào đó từ nghi ngờ rồi trở nên khiếp sợ. Cô ấy trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm vào ảnh của Diệp Bắc Thành, hai mắt trố ra, lưỡi thì líu lại.
“Giờ cậu biết mình không bị chứng ảo tưởng rồi chứ?” Cô nhìn chằm chằm vào trạng thái đang hóa đá của Doãn Mạt, vỗ vỗ bả vai cô ấy.
Rốt cuộc thì Doãn Mạt cũng bừng tỉnh lại, cô ấy tức giận quay người lại, còn chưa nói gì, Tịnh Nhã đã tự giác giải thích: “Mình có nói dối cậu đâu, là cậu không tin mình chứ...”
“Cậu… cậu...” Phải đến nửa ngày Doãn Mạt mới nói rõ suy nghĩ của mình: “Sao cậu lại không nói cho mình biết người hôm đó chạm vào cậu là Diệp Bắc Thành?”
“Còn không biết xấu hổ mà hỏi, tối đó cậu còn không tin anh ta đã làm gì mình.”
“Mình...” Cô ấy buồn bực vò đầu, cảm thấy vô cùng bối rối, chuyện gì đã xảy ra vậy! Hai người này lại tự dưng kết hôn? Chuyện lạ thế giới à?
“Mình biết cậu sẽ không thể chấp nhận tin này ngay được, mình sẽ nói ngắn gọn thôi.” Du Tịnh Nhã hắng giọng, cô bắt đầu thuật lại đơn giản những chuyện đã xảy ra giữa mình và Diệp Bắc Thành cho đến khi Doãn Mạt hiểu ra mới thôi.
“Nói như vậy, giới truyền thông cũng không biết hai người quen biết như thế nào phải không?”
“Ừ.” Cô gật đầu: “Cái này không quan trọng.”
“Thế cái gì mới quan trọng? Sau này nếu có người hỏi cậu vấn đề này, cậu sẽ trả lời như thế nào?”
Doãn Mạt rất lo lắng cho cô, dù sao quá trình quen biết này khó có thể mở miệng nói ra...
“Tùy tiện bịa ra một lý do không được sao, loại chuyện này chẳng lẽ còn so thật giả à?”
Cô cau mày lại, nhìn chăm chú vào ảnh trong màn hình máy tính, trong mắt lóe lên vẻ chấp nhận số phận.
“Cậu thật sự không so đo sao?” Doãn Mạt nhắc nhở cô: “Anh ta chính là người đã cưỡng hiếp cậu!”
Cô bất đắc dĩ cười, rồi thản nhiên nói: “Việc đã xảy ra rồi, dù so đo cũng không thay đổi được gì. Anh ta là người đàn ông đầu tiên của mình, tuy không phải vì tình yêu nhưng cũng là điều tốt nhất trong cái kết quả xấu ấy, không phải sao?”
Ít ra lần đầu tiên của cô là bị anh chiếm mất, sau này khi đối mặt với anh, cô sẽ không thẹn với lòng.

/1737