Trí thông minh của em thật là uổng phí

Chương 32 - Chương 31

/50


Hai người nhìn nhau một lát, Hà Phỉ Phỉ lúng lúng giật giật khoé miệng, “Em sai rồi, lần sau sẽ không đang trong kỳ kinh nguyệt mà trêu chọc anh nữa, được không?” Nói xong, cô thử kéo tay ra, chân mày của Cố An Thành chau lại, cũng không buông tay của cô ra, thậm chí còn để sâu vào bên trong hơn.

Hà Phỉ Phỉ khóc không ra nước mắt, Rốt cuộc thì anh muốn thế nào?

Em đoán xem?

Không đoán được.

Cố An Thành cúi đầu, khẽ cắn môi dưới của cô một chút, “Không đoán được, vậy thì chờ kỳ kinh nguyệt của em qua, sẽ bị trừng phạt.”

Hà Phỉ Phỉ nhìn anh chằm chằm, Cái người này, đây là đang ép người lương thiện làm kỹ nữ!”

Đáy mắt Cố An Thành xẹt qua một nụ cười, Từ lúc bắt đầu ngồi ăn cơm, ánh mắt của em như muốn nói là hãy mau nhào tới ăn em đi, cho là anh không nhìn ra sao?”

. . . . . . Thật đúng là cái gì cũng không thể qua mắt anh được. Hà Phỉ Phỉ buồn bực bĩu môi, Chờ cơ thể em tốt lên rồi lại nói tiếp. . . . . . Em bảo đảm mấy ngày này em sẽ không trêu chọc anh! Được không?” Cô cười theo, cẩn thận từng chút một rút ra ra, lòng bàn tay của Hà Phỉ Phỉ cảm nhận được rõ ràng một bộ phận, mặt cô dần dần đỏ ửng lên, “Anh… Anh đúng là không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt!”

“Chơi một trò chơi được chứ? Thoạt nhìn em đang rất khẩn trương.”

Chơi trò chơi cái quỷ gì! Hà Phỉ Phỉ dở khóc dở cười, Chơi. . . . . . Chơi trò chơi gì? Chim ưng bắt. . . . . . gà con à?

Cố An Thành ngẩn ra, ngay sau đó trong mắt anh hiện lên một nụ cười, “Nghe tên trò chơi này cũng không tệ, vậy thì chơi Chim ưng bắt gà con thôi.”

Giọng nói của Hà Phỉ Phỉ run lên, Vậy. . . . . . Ai là gà con đây?

Em đoán thử xem?

Nói xong, nhiệt độ nóng bỏng càng lại gần sát lòng bàn tay hơn, Hà Phỉ Phỉ mắng thầm Cố An Thành không biết xấu hổ ở trong lòng, nhưng mà trên mặt lại không hề thể hiện ra chút nào, “Em đoán, em đoán, là anh. . . . . . Anh là gà con, vậy đã vui chưa?”

Có phải em đang mắng thầm anh ở trong lòng không?”

. . . . . . Em không có.

Hà Phỉ Phỉ, đừng nói láo, mỗi lần em nói láo là khoé miệng sẽ run lên mấy cái, em cho rằng anh không nhìn ra sao?” Giọng nói của Cố An Thành rất dịu dàng, “Ngoan nào, chơi trò chơi chứ?”

Đạt ca, Đạt muội đang nhìn chúng ta. . . . . .

Không sao, bọn chúng hiểu.

. . . . . .

Hà Phỉ Phỉ nhắm chừng thấy Cố An Thành nhịn cũng vất cả, nhắm mắt khoanh tay lại, nghĩ thầm bắt đi bắt đi, coi như đáp lại chim ưng _(:3ゝ∠)_

Qua hơn nửa tiếng, Cố An Thành đi vào phòng tắm, Hà Phỉ Phỉ ngồi trên thảm trải sàn lắc lắc tay vì mỏi, không nhịn được oán trách ở trong lòng. Không phải nói là sẽ rất nhanh sao. . . . . .

Sau khi Cố An Thành đi ra nhìn thấy bộ dạng uất ức như cô dâu nhỏ đang ngồi trên thảm trải sàn ở dưới đất của Hà Phỉ Phỉ, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó đi tới kéo cô lên, Đi rửa tay nào, anh sẽ làm bữa ăn khuya cho em.”

Nghĩ đến còn được ăn khuya, trong lòng Hà Phỉ Phỉ dịu lại, sau đó đi vào trong nhà vệ sinh rửa tay, lúc đi ra thì Cố An Thành đã đang nấu bột gạo ở trong bếp.

Cô đi tới, ôm lấy thắt lưng của anh từ phía sau, “Làm món gì cho bữa ăn khuya thế?”

“Cháo bột gạo nấu sữa tươi, bổ máu cho em.”

Hà Phỉ Phỉ ngạc nhiên nói, Sao mà món gì anh cũng biết làm thế?

Không tự mình học làm, ai sẽ nấu cơm cho anh ăn?”

Lúc nói những lời này giọng nói của anh rất nhạt, nhưng mà chẳng hiểu tại sao, trong lòng của Hà Phỉ Phỉ như bị kim châm vào, vừa đau lại vừa xót xa.

Mẹ của Cố An Thành là bà Chu Như khi anh học năm nhất đại học đã bị đưa vào viện điều dưỡng, sau đó trên người anh mang một áp lực vô cùng lớn, vừa phải lo tiền học phí vừa phải lo tiền thuốc thang cho bà Chu Như, Hà Phỉ Phỉ chỉ cần tưởng tượng một chút, là trong đầu có thể tưởng tượng ra mấy năm nay Cố An Thành đã phải trải qua như thế nào.

Cô không nhịn được mà ôm anh chặt hơn, nhỏ giọng nói, Nếu như em có thể đi cùng với anh thì tốt biết mấy, anh sẽ không phải chịu cực như vậy rồi. . . . . .

Cố An Thành đang khuấy bột gạo trong nồi, nghe cô nói vậy, thả cái muỗng xuống, sau đó quay lại ôm lấy cô, lòng ngực ấm áp này khiến cho người ta yên tâm, “Bây giờ em có thể ở bên cạnh anh, anh đã thấy cảm kích

/50