Trí thông minh của em thật là uổng phí

Chương 34 - Chương 33

/50


Hết ngày nghỉ lễ tết nguyên đán, cuộc sống lại trở về quỹ đạo như bình thường, dưới sự chỉ dạy ngày đêm của Cố An Thành, Hà Phỉ Phỉ về cơ bản đã nắm được các nghiệp vụ của công ty, bây giờ không cần sự trợ giúp của Cố An Thành cũng có thể xử lý được một số nghiệp vụ bình thường. Nhưng mà cô vẫn không hề có chút hứng thú với công việc kinh doanh, bởi vì có liên quan tới Cố An Thành, cho nên vẫn nhẫn nhịn được một chút.

Hà Phỉ Phỉ vốn định tiếp tục ở cùng với Hướng Nhuỵ cho vui, nhưng cuối cùng lại bị Hướng Nhuỵ đuổi đi, miệng còn nói ghét bỏ cô vì ăn không uống không, lại còn không đóng tiền điện tiền nước, vì vậy cô đành đi tới nhà Cố An Thành. Cố An Thành “gắng gượng” chứa chấp cô, sau này Hà Phỉ Phỉ mới phát hiện, người này không biết đã dọn dẹp xong phòng khách từ lúc nào, đồ dùng hàng ngày cũng đã mua mới toàn bộ và rất đầy đủ mọi thứ.

Một tuần sau, Hà Phỉ Phỉ vui vẻ và háo hức đi mua những món đồ trang trí đặt vào những vị trí thích hợp, ban công phòng khách cũng đặt mấy chậu hoa, căn phòng có chút trống rỗng, rốt cuộc cũng trở nên ấm áp hơn một chút.

Nằm trên ghế sa lon, Hà Phỉ Phỉ mỗi tay ôm một con chó, đối với cuộc sống ở chung phi pháp này tràn đầy chờ mong.

Phỉ Phỉ.

Nghe được tiếng gọi, Hà Phỉ Phỉ mang dép, lạch bạch chạy tới thư phòng, “Anh gọi em à, có chuyện gì thế?”

Cố An Thành ngồi ở phía sau máy vi tính, vẫy vẫy tay với cô, Hà Phỉ Phỉ đi tới, Cố An Thành thuận thế ôm eo của cô, để cho cô ngồi lên đùi của mình, “Nhìn một chút, thích căn nhà này không? Biệt thự có hai mươi lăm phòng trên đảo Laucala, muốn đặt trước không.”

Hà Phỉ Phỉ chăm chú nhìn từng tấm hình chụp hòn đảo ở trên máy vi tính, “Ở biệt thự à? Có quá mắc không, mặc dù là chi phí công, nhưng mà đó cũng là tiền của ba em, tiêu tiền như nước như vậy em có chút đau lòng.”

“Không phải còn nói cả Phương Dịch và Lâm Huỷ nữa sao, Phương Dịch nhiều tiền như vậy, để cho anh ta bỏ ra là được.”

Hà Phỉ Phỉ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cố An Thành, trầm mặc một lúc, “Ý kiến hay.”

Mau chọn đi thôi.

Đều rất đẹp. . . . . .

Hà Phỉ Phỉ lại bắt đầu không biết lựa chọn cái nào, nhìn căn biệt thự với phong cách xa hoa và lạ lẫm khiến cho cô không biết phải lựa chọn cái nào.

Vào lúc Hà Phỉ Phỉ đang phân vân, thì Cố An Thành cũng không nhàn rỗi, với tư thế như vậy, lại bắt đầu giở trò với Hà Phỉ Phỉ, lúc Hà Phỉ Phỉ quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, anh vẫn còn giữ vững vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt, giống như bàn tay để ở trong quần áo của cô không phải là tay của anh vậy.

“Không bằng đặt căn nhà này đi, cảnh biển đẹp nhất, anh cảm thấy sao?”

“Em quyết định là được rồi.”

“Vậy để em gửi hình cho Lâm Huỷ và Hướng Nhuỵ xem một chút, anh lấy tay ra, em viết chữ rất khó.”

Cố An Thành tiếc nuối rút tay ra ngoài, “Nếu như Lâm Huỷ và Hướng Nhuỵ bận chuyện không đi được thì sao đây?”

Hà Phỉ Phỉ nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Vậy thì chỉ có thể để lần sau cùng đi chơi thôi, nhưng mà nhất định phải gọi Phương Dịch đi, anh ta nhiều tiền mà không có chỗ nào tiêu, chúng ta là bạn tốt, phải phụ giúp một tay mới đúng.”

Trong lòng Cố An Thành thầm nghĩ, đúng là một vợ tiết kiệm, biết suy nghĩ cho chồng.

Hà Phỉ Phỉ gửi hình qua cho bọn Lâm Huỷ, họ cũng nói nhất định sẽ đi, dù sao đảo Laucala là một hòn đảo đẹp nhất ở Fiji, dường như không có cô gái nào có thể chống cự được sức hấp dẫn của nó. Hơn nữa lại còn không tốn tiền.

Bờ biển, biệt thự, Fiji, ôi mình thật sự muốn đi ngay bây giờ!”

Cố An Thành không chút lưu tình đem một phần hợp đồng ném tới trước mặt cô, tàn nhẫn phá vỡ giấc mộng ảo tưởng của cô, “Đừng nghĩ nữa, còn hơn tháng nữa cơ, bây giờ thì hãy dịch phần tài liệu thành tiếng Anh đi, tối nay anh cần dùng tới.”

“Bây giờ em đã không còn là trợ lý của anh nữa có biết không?” Hà Phỉ Phỉ phản bác một câu, sau đó mở hợp đồng ra liếc mắt nhìn, nhìn sơ thì có mấy từ chuyên môn cô không biết dịch, “Không được, anh cũng biết là em thi không qua cấp bốn mà? Thay vì anh sai em đi phiên dịch, sao không trực tiếp fax cho Abby đi.”

Cố An Thành khẽ liếc cô một cái, “Ở Canada hai năm, em đều nói tiếng Trung?”

“Văn nói và văn viết khác nhau rất nhiều, hơn nữa hợp đồng quan trọng như vậy, em sợ dịch sẽ có sơ sót.”

Cố An Thành ôm sát hông cô, chóp mũi ghé sát lại cổ của cô, hít sâu một hơi, “Không sao, để

/50