Trí thông minh của em thật là uổng phí

Chương 43 - Chương 42

/50


Bọn họ ở lại hòn đảo tư nhân này khoảng một tuần lễ, ngồi du thuyền ra biển thả câu, hưởng thụ những hoạt động mạo hiểm và kích thích, cũng mang theo đồ lặn để lặn xuống dưới hải vực mấy chục mét, chiêm ngưỡng cảnh sắc tuyệt đẹp của thế giới dưới biển. Lúc ngồi lên máy bay thì mọi người đều rất vui vẻ ra về, Phương Dịch và Lâm Hủy muốn chuyển máy bay đi Trùng Khánh, cho nên bọn họ tới sân bay Hàn Quốc thì bắt đầu tách ra.

Trở lại nhà trọ, Hà Phỉ Phỉ nằm trên giường, ngay cả ngón tay cũng lười động.

Cố An Thành mở va li hành lý ra, thu xếp đồ đạc, rồi thúc giục cô đi tắm để đi ngủ, Hà Phỉ Phỉ lật người, “Không muốn tắm. . . . . .

Cố An Thành thở dài, đi tới trước giường, trực tiếp bế cô đi tới phòng tắm, Hà Phỉ Phỉ ôm lấy cổ anh cười, “Anh có mệt không? Ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, chân của em cũng sưng phù lên rồi.”

Mệt mỏi nữa cũng phải tắm.

Người sạch sẽ đúng là rất khó làm. . . . . . Cố An Thành còn có ý tưởng cởi quần áo giúp cô, Hà Phỉ Phỉ vội vàng ngăn cản anh, sau đó đẩy anh ra khỏi phòng tắm, Tự em tắm, anh đi ra ngoài đi.

Cố An Thành có chút tiếc nuối, lúc này điện thoại của Hà Phỉ Phỉ vang lên, cô lại mở cửa đi ra ngoài nghe điện thoại.

A lô, mẹ ạ?

Dạ đúng rồi, con vừa mới về tới nhà,. . . . . . Cái gì?

À. . . . . . Vậy để con hỏi anh ấy một chút.”

Cúp điện thoại, Cố An Thành hỏi cô, Phu nhân Hà nói gì thế?

Ba mẹ em nói là ngày mai đưa anh về nhà ăn cơm tối. . . . . . Hà Phỉ Phỉ nghĩ tới khuôn mặt căng thẳng khó chịu của ông Hà cảm thấy có chút nhức đầu, Ba mẹ em sẽ không làm khó anh chứ?

Cố An Thành bật cười, Anh phải là người lo lắng mới đúng chứ.

Đúng vậy anh nên lo lắng. Hà Phỉ Phỉ siết chặt mặt của anh, Ông Hà nhà em là người đặc biết có lòng dạ hẹp hòi, khẳng định sẽ ghi hận vụ anh lừa gạt con gái của ông ấy.”

Cố An Thành hoàn toàn không có dáng vẻ lo lắng thấp thỏm chút nào, “Nếu như anh bị ba mẹ em ghi hận một lần mà có thể cưới em về, thì cũng đáng giá.”

Hà Phỉ Phỉ chịu không nổi vẻ mặt nghiêm túc của anh khi nói lời này, trừng mắt nhìn anh một cái rồi đi vào phòng tắm.

Ngày hôm sau, Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành sau khi tan việc liền trực tiếp đi thẳng tới nhà họ Hà, sự lo lắng “cô dâu chưa qua cửa bị cha mẹ chồng gây khó dễ” của Hà Phỉ Phỉ hoàn toàn không xảy ra, ngược lại, bà Hà vô cùng nhiệt tình đối với Cố An Thành, nói chuyện chưa tới mấy câu đã chuyển sang gọi Tiểu Thành, Tiểu Thành, hiển nhiên đã coi anh như một người con trai trong nhà, Hà Phỉ Phỉ cảm thấy vô cùng không có cảm giác.

Mẹ cô rất ít khi lộ ra khuôn mặt dịu dàng như vậy với cô【 Hình động vẫy tay 】

Vì ông Hà vẫn luôn bày ra khuôn mặt thối, cho nên bữa cơm tối này không khí cũng không phải là tốt lắm, Hà Phỉ Phỉ đá đá chân ông Hà ở dưới gầm bàn, ông Hà mới thu lại một chút, nhưng mà đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Cố An Thành.

Vẻ mặt kia, giống như là Cố An Thành đã cướp đi bảo bối của ông vậy, Hà Phỉ Phỉ có chút dở khóc dở cười, dứt khoát không quan tâm tới nữa.

Ăn xong cơm tối, ông Hà gọi Cố An Thành lên thư phòng trên lầu, Hà Phỉ Phỉ cũng muốn đi vào, bị ông Hà đuổi ra. Cô gãi đầu mấy cái, không thể làm gì khác là đi xuống lầu tâm sự với bà Hà.

“Ăn chút dâu tây đi, cậu hai con gửi tới đấy, mùi vị rất ngon.”

Hà Phỉ Phỉ cầm một quả dâu tây từ trong đĩa đựng trái cây lên, “Mẹ, ba có nói gì với mẹ không, ba có cái nhìn như thế nào đối với chuyện của con và Cố An Thành?”

Bà Hà liếc mắt xem thường, Ba con sao, làm dáng thôi, mặc kệ ông ấy, ông ấy chẳng qua là muốn làm khó một chút thôi, chuyện chung thân đại sự của con là do mẹ quyết định hết.”

. . . . . .

Thời gian trôi qua khoảng nửa tiếng đồng hồ, ông Hà và Cố An Thành một trước một sau đi xuống dưới lầu, sắc mặt ông Hà xem ra đã khá hơn nhiều, Hà Phỉ Phỉ không biết bọn họ đã nói chuyện gì, tóm lại không khí “ba chồng-nàng dâu” tương lai đã hòa hoãn xuống thì có nghĩa là không có chuyện gì lớn rồi, vì vậy sự lo lắng của Hà Phỉ Phỉ cũng được đặt xuống.

Buổi tối bên ngoài trời mưa to, vừa ướt lại lạnh, bà Hà liền giữ bọn họ ở lại nhà. Người giúp việc thu dọn một phòng khách,


/50