Trí thông minh của em thật là uổng phí

Chương 45 - Chương 44

/50




Vào ngày quốc tế lao động hàng năm, buổi triển lãm được tổ chức tại Hàng Châu, mấy năm trước địa điểm tổ chức thường là ở nhà trưng bày Hồ Bạch Mã, hai năm trước Hà Phỉ Phỉ vẫn đang ở nước ngoài, cảm tưởng duy nhất của cô lúc này chính là mẹ nó cảm giác thật khác nhau…

Trải qua mấy ngày tuyên truyền rầm rộ, tin tức ký tặng sách bán ra đã được lan truyền rất rộng rãi. Đến ngày mùng hai tháng năm, Hà Phỉ Phỉ và Cố An Thành thức dậy thật sớm, sau đó lái xe tới Hồ Bạch Mã. Cũng vì người hâm mộ đã nồng nhiệt yêu cầu đưa Đạt Ca và Đạt Muội cùng đi, Lộ Mao và Nhị Mao ban ngày rất lười hoạt động, nên bọn họ không mang theo. Khoảng bảy giờ thì đến trung tâm triển lãm, lúc này trong đó chưa có nhiều người, Hà Phỉ Phỉ chụp một tấm hình trung tâm triển lãm, ghi lên đó vị trí cụ thể của buổi ký tặng, sau đó đăng lên weibo.

Chỉ một lát sau, cô đã nhìn thấy những bình luận bên dưới của người hâm mộ kêu gào muốn nhìn thấy Kiều Hoa, tiện tay chụp gò má của Cố An Thành lúc anh đang ngửa cổ uống nước, chèn thêm chiếc kính vào nữa, lúc này mới hài lòng đăng lên weibo.

Thím ba bạn tìm đàn ông: Soái ca【 mỉm cười 】【 hình ảnh 】

Khu bình luận lại nhao nhao kêu gào, nói là bọn họ đang trên đường đi tới đó, Hà Phỉ Phỉ nhìn thấy như vậy thì càng vui mừng hơn, đưa cho Cố An Thành xem, Cố An Thành chỉ liếc qua một cái, sau đó khẽ nói, “Cẩn thận không lại chơi quá trớn.”

Hà Phỉ Phỉ bĩu môi, Chỉ cần anh không cởi áo lót của em ra, thì em sẽ không chơi quá trớn.”

Ánh mắt của Cố An Thành khựng lại, Chì kẻ mắt của em bị lem rồi.

Hà Phỉ Phỉ ồ lên một tiếng, theo bản năng muốn đưa tay lên lau, Cố An Thành chặn tay của cô lại, “Để anh lau giúp cho.”

Hà Phỉ Phỉ lấy bông gòn từ trong túi xách ra, không nhịn được ai oán nói, “Em đã nói với anh là chì kẻ mắt này không được tốt đâu, anh còn nói là cái này tốt, có phải anh đã để ý cô bé bán hàng kia rồi không?”

Cố An Thành ghé sát lại ừ một tiếng, “Dáng người nhìn rất đẹp.”

Hà Phỉ Phỉ tức giận lườm anh một cái, “Vậy sao em không thấy anh nhìn cô ta thêm vài lần nữa, rồi tiện thể xin số điện thoại luôn.”

“Em càng đẹp hơn.”

Hà Phỉ Phỉ không nhịn được cong khóe môi, Lau giúp em đi, lần sau đi mua mỹ phẩm không dẫn anh đi theo nữa, không có tác dụng gì hết.”

Cố An Thành dùng bông gòn thấm nước tẩy trang theo sự chỉ đạo của Hà Phỉ Phỉ, sau đó từng chút từng chút lau đi vết chì lem ở viền mắt của cô, “Anh mà không đi, thì ai sẽ cà thẻ cho em? Mỗi lần em đi dạo phố phải tốn chừng mấy vạn, em có chắc là lương của em đủ để quẹt không?”

Những lời nói này vô cùng hợp lý, Hà Phỉ Phỉ im lặng, Em cảm thấy em nên được tăng lương.”

Muốn bao nhiêu?

Dù gì mỗi tháng em cũng phải được ba, bốn vạn mới đúng, em là trợ lý cho anh, chuyện công chuyện tư đều phải làm, chuyện nhỏ như pha cà phê cho anh, chuyện lớn như thay anh xử lý công việc, người trợ lý toàn năng như vậy anh kiếm đâu ra được? Anh chỉ trả cho em có bốn, năm ngàn mà sai em làm đủ thứ như vậy mà được à?”

Cố An Thành suy nghĩ một chút, Đúng là có chuyện này, chuyện công chuyện tư, từ trong đến ngoài đều phải làm hết, anh khiến em vất vả rồi.”

Hà Phỉ Phỉ cảm nhận được những lời nói này của anh có chút là lạ, nhưng mà trong lúc nhất thời không biết nó lạ ở chỗ nào, “Một chữ thôi, tăng hay không tăng!”

Cố An Thành lau sạch giúp cô, “Em cảm thấy bây giờ muốn làm một cô gái độc lập về kinh tế?”

“Không sai, em thấy em không nên lệ thuộc vào tiền của anh, ngộ nhỡ có một ngày em khiến cho anh trở nên nghèo thì làm sao?”

Cố An Thành bật cười, Mặc dù anh không nhiều tiền bằng bố vợ, nhưng mà nuôi em mấy đời cũng vẫn đủ.”

Nhưng mà không giống nhau, em muốn giữ chút tiền riêng.”

Cố An Thành thấy cô cố chấp như vậy, thì đáp ứng, Có thể tăng, nhưng mà vụ án Hải Nam kia, em phải theo sát mới được.”

Được, được, được.” Hà Phỉ Phỉ vừa nghĩ tới chuyện mình sắp được tăng lương lên ba, bốn vạn trở thành người có tiền thì không khỏi cảm thấy vui vẻ, xoa xoa tay nói, “Anh chờ đó cho em, chờ em kiếm đủ tiền thì em sẽ bao nuôi anh, để cho anh ăn no uống say, không cần phải xuất đầu lộ diện ra bên ngoài nữa.”

Đáy mắt của Cố An Thành hiện lên một nụ cười, sau đó buông tay nói: “Chờ em bao nuôi anh.”

Sau đó, quả thật mỗi tháng tiền lương của Hà Phỉ Phỉ được chuyển vào tài khoản là ba vạn, nhưng mà cô không hề biết, tiền lương của cô được bộ phận nhân sự chuyển từ tiền lương của Tổng giám đốc Cố, thực tế mỗi tháng cô chỉ nhận được bốn ngàn thôi【 mỉm cười 】

Đến chín giờ, bên trong phòng triển lãm bắt đầu có nhiều người tới. Bàn ký sách bán tặng được đặt ở trước phòng triển lãm, bình thường, phòng triển lãm trong nước đều là những em thiếu nhi đi cùng với cha mẹ, còn những bạn trẻ thì lại thường đi tới phòng triển lãm tranh manga Nhật, nhưng mà năm nay phòng triển lãm tranh trong nước lại cực kỳ náo nhiệt, Hà Phỉ Phỉ đi từ trong phòng nghỉ ngơi ra, xa xa đã nhìn thấy trước bàn ký tặng sách bán người xếp hàng đã được

/50