Triệu Hoán Sư Khuynh Thành

Chương 203 - Chương 110

/232


Editor: ChieuNinh

Ngày kia hẳn là có thể về tới Thánh điện rồi. Quân Khuynh Diệu nhẹ giọng nói ra.

Ừ. Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu, bọn họ đang ngồi trong nhà ăn thưởng thức món ăn chiêu bài của quán trọ. Mùi vị thịt kho tàu thật bình thường, có chút béo ngấy ngán người.

Kén ăn là không đúng. Quân Khuynh Diệu gắp một đũa khổ qua đặt vào trong chén Gia Cát Minh Nguyệt. Lúc này mặt của Gia Cát Minh Nguyệt biến khổ rồi.

Không ăn. Gia Cát Minh Nguyệt thà chết chứ không chịu khuất phục nói, nói xong, cầm đũa đẩy khổ qua sang một bên, chuẩn bị bỏ ra khỏi chén.

Kén ăn quả thật không tốt. Nam Cung Cẩn xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở trước mặt bọn họ, ngồi xuống.

Mắc mớ gì tới ngươi? Gia Cát Minh Nguyệt khó chịu trừng mắt Nam Cung Cẩn. Thừa dịp công phu này, Quân Khuynh Diệu lại gắp thêm cho Gia Cát Minh Nguyệt một đũa khổ qua.

Nam Cung Cẩn chỉ cười, quay đầu gọi tiểu nhị, thêm một bộ bát đũa nữa, không khách khí cùng nhau dùng cơm.

Sao ngươi lại ở chỗ này? Gia Cát Minh Nguyệt cau mày hỏi.

Ngươi đoán. Nam Cung Cẩn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lo ăn cơm.

Gia Cát Minh Nguyệt hừ một tiếng, không để ý tới hắn.

Thần miếu bên đó như thế nào? Quân Khuynh Diệu lên tiếng.

Lão gia hỏa gấp đến độ đầu đầy bướu. Giọng nói Nam Cung Cẩn khinh thường phun ra một câu.

Quân Khuynh Diệu khẽ cau mày, thần miếu đều là như thế, như vậy có thể nghĩ tình huống nguy cấp đến cỡ nào.

Nam Cung Cẩn cứ như vậy mà đi theo bên cạnh bọn họ, sau một đêm nghỉ ngơi ở lữ điếm, sáng sớm hôm sau liền xuất phát. Kết quả đến buổi tối, bỏ lỡ tìm được chỗ ngủ trọ, chỉ có thể nghỉ ngơi ngoài dã ngoại. Dựng lều xong, đốt đống lửa, Quân Khuynh Diệu đang nướng thịt, Nam Cung Cẩn nhắm mắt lại dưỡng thần, Gia Cát Minh Nguyệt ngồi ở một bên, ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm trên không trung. Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, nàng cảm giác dọc theo vầng trăng khuyết kia có chút đỏ lên. Trừng mắt nhìn, định thần nhìn lại, màu đỏ rìa trăng khuyết lại biến mất.

Thế nào? Quân Khuynh Diệu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt có chút khác thường, mở miệng hỏi.

A, không có gì. Gia Cát Minh Nguyệt cúi đầu, nghiêng mắt nhìn đến cổ tay mình một cái lại ngây ngẩn cả người. Trên cổ tay, có một sẹo lớn như đồng tiền xu! Đột nhiên trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt chấn động, nhìn chòng chọc vào cái sẹo ở cổ tay mình. Cái này sẹo nàng nhớ rất rõ ràng, rất rõ ràng. Đây là nàng từng bị ở thời điểm kiếp trước, phải ở trên cỗ thân thể kia, mà không nên có trên thân thể hiện tại. Vết sẹo này từ đâu tới, nàng cũng nhớ, chỉ là sau đó lại xảy ra chút chuyện, ngược lại nàng không nhớ rõ.

Lúc nào thì bị thương? Quân Khuynh Diệu đã sáp lại, nhìn vết sẹo trên cổ tay Gia Cát Minh Nguyệt, cau mày hỏi. Lúc nào Minh Nguyệt thì bị thương lưu lại vết sẹo, trước đó hắn cũng không có nhìn thấy trên cổ tay có vết sẹo này.

Gia Cát Minh Nguyệt khẽ há miệng, muốn nói chuyện, lại phát hiện không phát ra được một âm tiết nào. Trước mắt dần dần mông lung, bóng dáng của Quân Khuynh Diệu và Nam Cung Cẩn dần dần biến mất.

Lạnh, rất lạnh.

Nơi này, là ở đâu?

Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ ngồi ở trên bậc thang, nhìn phía trước mặt một đám con nít đang chơi đùa chạy giỡn trong sân, kinh ngạc trợn to mắt. Đứa bé đầu lĩnh kia, nàng biết, đứa bé kia, gọi là Đào Trí, là vương của đứa bé trong cô nhi viện. Gia Cát Minh Nguyệt cúi đầu, nhìn tay của mình, ngây người. Bàn tay trước mắt là tay nhỏ bé thuộc về một đứa bé còn nhỏ, trên cổ tay còn không có vết sẹo.

Đây là chuyện gì xảy ra? Nằm mơ? Gia Cát Minh Nguyệt bấm bấm mình, lại phát hiện có cảm giác đau. Không phải nằm mơ?! Điều này sao có thể? Mình không nên ở chỗ này, mình nên ở đây, ở đây. . . . . . Đang ở đâu vậy? Trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt trống rỗng, cảm thấy hình như quên mất chuyện rất quan trọng. Nhưng mà rốt cuộc là chuyện gì đây?

Ê, tới đây. Một giọng nói non nớt lại mang theo vẻ cao ngạo vang lên.

Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu, liền nhìn thấy được đứa bé kêu là Đào Trí đang nghễnh cao đầu mắt nhìn xuống nàng. Đúng, mắt nhìn xuống. Đào Trí trước mắt, đã được tám tuổi, mà Gia Cát Minh Nguyệt hiện tại, chỉ có năm tuổi. Một đám con nít sau lưng Đào Trí cũng đứng ở đó, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt không thích hòa đồng ngồi một bên. Gia Cát Minh Nguyệt còn có chút sững sờ, tình huống trước mắt nàng cảm giác có cái gì đó không đúng. Nhưng mà lại nói không ra chỗ nào không thích hợp.

Đào Trí thấy Gia Cát Minh Nguyệt không nói lời nào, tức giận tiến lên đẩy Gia Cát Minh Nguyệt một cái. Kết quả, Gia Cát Minh Nguyệt liền lộc cộc lăn xuống từ bậc thang! Đào Trí choáng váng, Gia Cát Minh Nguyệt còn choáng váng hơn rồi! Bởi vì nàng phát hiện mình không có một chút sức chống cự, vào lúc này thân thể yếu đuối làm cho người ta. . . . . . Không, không đúng. Gia Cát Minh Nguyệt mơ hồ, giờ phút này thân thể nàng thật yếu đuối giống như đứa bé năm tuổi. Nhưng mà, nàng không nên là như bây giờ! Cổ tay đau đớn gọi về ý thức của nàng, nàng cúi đầu mà nhìn, liền nhìn thấy cổ tay đang chảy máu, mới vừa rồi thời điểm lăn xuống đây, cổ tay đụng vào một chỗ bén nhọn trên tảng đá.

Đau đớn rất rõ ràng, vô cùng rõ ràng. Gia Cát Minh Nguyệt sững sờ nhìn xem vết thương đang chảy máu của mình, ngẩng đầu lên lần nữa nhìn về phía Đào Trí hoang mang sợ hãi đứng ở phía trên.

Ta... không phải ta cố ý! Đào Trí gầm lên.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn gương mặt dễ nhìn của Đào Trí, nhưng trong lòng cười lên. Thật ra thì, đứa bé này là một thiếu niên xinh đẹp đấy. Kể từ khi nàng đi tới cô nhi viện, Đào Trí luôn là bắt nạt nàng. Kéo tóc nàng, động một chút là vỗ nàng hai cái, hoặc là giành món đồ chơi của nàng. Bây giờ nghĩ lại, đó là phương thức bé trai biểu đạt một loại thích của mình mà thôi. Chỉ là thời điểm đó nàng không hiểu, cho nên vô cùng ghét đứa bé gọi là Đào Trí này.

Gia Cát Minh Nguyệt nhìn máu không ngừng chảy trên cổ tay mình, đôi mắt buồn bã. Chuyện này, thật ra thì suýt chút nữa thì muốn mạng của nàng. Những đứa bé kia bởi vì sợ, chạy trở về, Đào Trí trở về cô nhi viện tìm người lớn, làm trễ nãi thời gian. Lại mưa xuống như thác đổ, nàng lại dầm trận mưa to lâu như vậy, sau đó lại phát nóng sốt cao. Thân thể vốn yếu đuối, kết quả. . . . . .

Đứa bé sau lưng Đào Trí vừa nhìn thấy tình cảnh này, oa oa kêu chạy. Đào Trí cũng cuống cuồng chạy đi. Khi đó Gia Cát Minh Nguyệt cho là hắn cũng sợ mà chạy, không ai sẽ quan tâm mình. Sau đó mới biết là Đào Trí đi tìm người lớn.

Gia Cát Minh Nguyệt lẳng lặng ngồi ở tại chỗ, nhìn máu tươi trên cổ tay không ngừng tuôn ra, có chút chán nản nở nụ cười. Mưa, đầu tiên là từng hạt từng hạt rơi xuống, sau đó thì bắt đầu dầy đặc. Nước mưa rất nhanh làm ướt tóc của nàng, y phục, không nhiều lắm đã biến thành ướt sũng. Gia Cát Minh Nguyệt nhớ, lúc ấy nàng không thể đứng lên được, chỉ ngồi ở trong màn mưa, cũng không chảy nước mắt, chỉ là ngồi lẳng lặng, mặc cho cổ tay máu




/232