Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 11 - Chương 11

/100


2 Replies51. Ưu tư sâu kín của Long Huyền

La Duy nghe Hưng Võ đế hỏi, giả bộ mơ màng, nhìn Hưng Võ đế nói: “Ai sẽ nói cho nó biết chuyện này chứ ạ?”

Hưng Võ đế lắc đầu, La Duy thông minh, nhưng vẫn còn có điểm ngây thơ: “Duy nhi, Trịnh thị có đồng lõa, sao ngươi có thể cam đoan rằng không có đồng bọn nào của gã chạy thoát?”

La Duy ngây ngẩn cả người: “Vậy, ý bệ hạ là… đứa trẻ kia không thể giữ lại ?”

Hưng Võ đế vỗ vỗ bả vai La Duy: “Ngươi hãy giao đứa nhỏ cho trẫm.”

“Bệ hạ.” La Duy nói: “Tiểu thần đã hứa với Trịnh Cảnh Phong, rằng sẽ giữ mạng sống cho đứa trẻ này.”

“Trẫm biết.” Hưng Võ đế lúc này lại cảm thấy vui mừng, nếu La Duy không quan tâm đến sống chết của đứa nhỏ, như vậy ngược lại ngài sẽ cảm thấy La Duy quá mức lạnh lùng.

“Bệ hạ!” La Duy nhìn Hưng Võ đế cầu xin.

“Trẫm sẽ sắp xếp.” Hưng Võ đế nói: “Trẫm sẽ không khiến ngươi thất tín với người đã khuất, cũng sẽ không để đứa bé này trở thành mối uy hiếp cho ngươi.”

La Duy rời khỏi điện Trường Minh, y cũng quan tâm đến vận mệnh của tiểu nhi tử Trịnh gia, nhưng không suy nghĩ bức thiết như Hưng Võ đế, kiếp trước, trừ người thân, thì những người có thể khiến La Duy chân chính để ở trong lòng không có mấy ai. La Duy ra khỏi điện Trường Minh, lại không hẹn mà gặp Long Huyền và Hữu tướng.

“Tam công tử đã trở về.” Hữu tướng Liễu Song Sĩ cười với La Duy.

“Điện hạ, tướng gia.” La Duy nhìn thấy hai người này, vội vàng khom mình hành lễ vấn an.

Sắc mặt Long Huyền không tốt, mà Liễu Song Sĩ lại tựa như thường ngày, người này gian xảo như hồ ly, La Duy đối mặt với lão không thể không chú ý, vạn phần cẩn thận.

“Tam công tử xem hội kỳ thạch đã trở về?” Liễu Song Sĩ hỏi.

La Duy nhỏ giọng nói: “Tướng gia đừng nói đến hội kỳ thạch nữa, tiểu chất ở lại Bình Nam chơi mấy ngày, vừa bị bệ hạ răn dạy một trận, về sau tiểu chất không dám đi chơi nữa.”

Liễu Song Sĩ quan sát La Duy, đến bây giờ lão cũng không thể khẳng định chuyện Úc Châu cùng La Duy đến tột cùng có quan hệ hay không, theo tin tức từ La Trung thì đúng là La Duy đi hội kỳ thạch Bình Nam, nhưng Liễu Song Sĩ vẫn cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.

Long Huyền mở miệng: “Lần này ngươi có kiếm được thứ gì tốt không?”

La Duy nói: “Được mấy tảng đá, nhưng cũng không phải cực phẩm ạ.”

Nếu là những năm trước, La Duy kiếm được bảo bối gì nhất định sẽ đem tặng cho Long Huyền, nhưng lúc này đây, Long Huyền không mong điều đó. La Duy cùng hắn và Hữu tướng lại hàn huyên vài câu vô nghĩa, sau đó cáo từ. Nhìn La Duy bước đi mà không quay đầu lại, sắc mặt Long Huyền càng thêm khó coi, người này thực sự đã xem hắn như người lạ.

“Điện hạ.” Liễu Song Sĩ ở một bên nhỏ giọng nói: “Sau này nên chú ý tới La Duy, sợ là y sẽ gây bất lợi cho điện hạ.”

“Cữu cữu vẫn cảm giác y có liên quan đến chuyện ở Úc Châu?” Long Huyền hỏi.

“Khó mà khẳng định.” Liễu Song Sĩ nói: “Ta không tin La Duy có trọng trách này, nhưng lại cảm giác bên trong chuyện này có bóng dáng của y.”

Long Huyền nói: “Đúng là y đã từng làm thư đồng bên cạnh ta, nhưng chuyện của ta La Duy biết không nhiều.”

Liễu Song Sĩ nói: “Điện hạ vẫn nên giữ khoảng cách với y thì hơn.”

Long Huyền bước vào điện Trường Minh, mỗi lần đi vào nơi này hắn đều thấy áp lực, lại không thể không giả bộ làm một hiếu tử hiền tôn. Hắn không biết chuyện Úc Châu này Hưng Võ đế rốt cuộc biết được bao nhiêu, ngày đó Hưng Võ đế nổi giận trên triều, Long Huyền thật sự rất sợ Hưng Võ đế sẽ chỉ vào hắn, trước mặt tất cả quan lại mà ra lệnh: “Đem nó ra ngoài, trảm!”

52. Trữ Phi, Trữ Tử Chu

“Điện hạ.” Liễu Song Sĩ ở phía sau Long Huyền, nhẹ nhàng kéo ống tay áo Long Huyền, ý bảo Long Huyền đang bước đi có chút lỗ mãng chậm lại một chút, đừng sốt ruột.

Long Huyền bước chậm lại. Phụ hoàng hắn là một người tính nóng như lửa, nếu người biết chuyện Úc Châu là do chính mình sắm vai, nhất định sẽ không bỏ qua. Long Huyền mấy ngày này luôn lo nghĩ, hiện tại mình còn bình an vô sự, chẳng phải chứng tỏ Hưng Võ đế chưa tra được gì về mình cả hay sao?

Trong lòng Liễu Song Sĩ cũng nghĩ về Úc Châu, nhưng lại khác với Long Huyền, danh sách quan viên mới ở Úc Châu đã có, trên cơ bản đều là người do La Tri Thu lựa chọn. Kinh doanh ở Úc Châu vất vả mấy năm nay, không ngờ bị Hưng Võ đế lôi đình giận dữ, chém giết hầu như không còn. Úc Châu trở thành miếng mồi béo bở trong tay La Tri Thu, Liễu Song Sĩ không cam lòng, lại nhất thời không nghĩ ra cách nào cứu vãn. Không phải La Tri Thu tranh giành, mà là Hưng Võ đế ban cho, việc này khiến Liễu Song Sĩ không thể nào xuống tay.

La Duy về tới nhà, lúc này sắc trời đã muộn, đã qua thời gian dùng bữa tối, nhưng La Tri Thu chưa hồi phủ, nhị công tử La Tắc lại về sớm hơn La Duy một chút.

“Tiểu Duy.” La Tắc nhìn thấy La Duy, liền cho La Duy một quyền: “Tiểu tử ngươi bây giờ mới về hả!”

La Duy chỉ cười cười, chuyện Úc Châu y không muốn nhắc lại nữa.

“Đúng rồi.” La Tắc nói với La Duy: “Theo lời ngươi, ta đã giữ Trữ Phi lại đây rồi.”

Trên đường về, La Duy cũng đã nhận được tin tức của Kỳ Lân sơn trang, nói bọn họ đã chặn giết Trữ Phi trên đường y vào kinh, chỉ là đã để Trữ Phi chạy thoát. La Duy vừa rồi ở trong cung còn cố ý nhìn danh sách trúng cử xuân khoa năm nay, không có Trữ Phi hay Trữ Tử Chu, lúc này y mới yên lòng, lại không nghĩ rằng Trữ Phi rơi vào tay La Tắc.

La Tắc nói: “Tiểu tử này bị trọng thương, lại còn muốn vào thành, bị vài thủ hạ của ta bắt được, rồi nhốt trong phòng bí mật của phủ ta.”

La Duy lập tức nói: “Việc này người ngoài có biết không?”

La Tắc nói: “Khi ta bắt người, có không ít người nhìn thấy, nhưng ta đã nói là nô bộc trong phủ chạy trốn, cho nên đến bây giờ cũng không có người tới tìm ta gây phiền toái.”

“Phụ thân biết việc này không ạ?”

“Biết, người nói cứ để ngươi xử lý, ta nghe theo là được.” La Tắc nói: “Tiểu Duy, bây giờ ngươi có đi xem qua tiểu tử này không?”

La Duy đáp: “Không vội, nhị ca cùng đệ đi gặp mẫu thân đi, đệ muốn đưa nhị tẩu và đại chất nhi chút quà nữa, trước tiên tới gặp mẫu thân, sau đó tới chỗ nhị ca.”

La Tắc liên thanh nói được. Chuyển biến của La Duy khiến La Tắc vô cùng vui vẻ, có đệ đệ tốt, so với đệ đệ luôn khiến mình bận tâm ngày xưa quả là tốt hơn rất nhiều. Vì thế hắn viết liền mấy phong thư gửi đại ca La Khải ở Vân Quan, chỉ nói về La Duy, cuối cùng La Khải hồi âm, nói là hắn muốn thấy tận mắt mới tin, cứ như La Duy trong thư không phải tiểu đệ La Duy của mình vậy. La Tắc đi bên cạnh La Duy, thầm nghĩ đại ca giờ phút này trở về, sợ là có chạm mặt La Duy trên đường, cũng không nhận ra người nọ là tiểu đệ.

La Duy lại thầm nghĩ y nên làm gì với Trữ Phi? Không giết y trước, thì sau này y có thể sẽ giết mình, hơn nữa lúc này đây Trữ Phi không có khả đào thoát, chỉ là… La Duy nghĩ đến kiếp trước của Trữ Phi, đại tướng quân trẻ tuổi nhất của Đại Chu, hoành tảo thiên quân, uy chấn chư quốc, loại người này mình thực sự phải giết sao?

“Đi thôi.” La Tắc thúc giục: “Lại suy nghĩ cái gì thế?”

“Vâng.” La Duy bước nhanh hơn. Trữ Phi, La Duy nhớ kỹ cái tên này, kiếp trước Long Huyền không ưa nam sắc, hậu cung có ba ngàn mỹ nữ, mà Trữ Phi này lại có thể cùng hắn da thịt thân cận, có lẽ đối với Long Huyền mà nói, đây chỉ là một thủ đoạn để hắn lung lạc đại tướng quân, nhưng Trữ Phi lại thực sự yêu Long Huyền. La Duy do dự, Trữ Phi… giết hay không giết? Y có cách nào khiến kiếp này Trữ Phi không yêu Long Huyền không? Y có cách nào để lung lạc kẻ mang chí lớn như Trữ Phi chứ?

53. Mẫu tử duyên mỏng

Khi Phó Hoa nhìn thấy La Duy, thái độ vẫn là không lạnh không đạm, trừ La Tri Thu, La Tắc và Thất Tử, người trong La phủ đều tưởng rằng La Duy đi hội kỳ thạch ở Bình Nam. La Duy dường như không phát hiện vẻ lãnh đạm của Phó Hoa, cung kính hành lễ, hỏi thăm, nhi tử đối với mẫu thân nên có lễ tiết một chút mới là đúng đắn.

“Dùng cơm chưa?” Phó Hoa hỏi La Duy.

“Chưa ạ.” La Duy nói.

“Vậy mau về viện dùng cơm đi.” Phó Hoa lập tức nói.

Lời này chính là đuổi La Duy đi.

“Nương!” La Tắc kêu một tiếng, hắn không hiểu, trong nhà khác con út bao giờ cũng được cưng chiều nhất, nhưng mẫu thân vì cái gì lại ghét La Duy đến thế?

“Nhi tử cáo lui.” La Duy không để tâm, cười cười, kiếp này y sẽ hiếu thuận với mẫu thân, nhưng không mong sẽ nhận được tình yêu thương từ người, y không xứng.

“Tiểu Duy.” La Tắc đuổi theo, nói với La Duy: “Ta ở chỗ này nói chuyện cùng mẫu thân, ngươi trở về nghỉ ngơi, ngày mai tới chỗ ta.”

La Duy nói: “Vâng, nhị ca hãy nói giúp cho đệ vài câu đi, xem ra mẫu thân lại giận đệ rồi.”

“Biết rồi.” La Tắc thấy sắc mặt La Duy không đổi, mới yên tâm quay về.

Vệ Lam nằm trên giường dưỡng thương, thân mình đã không còn đau nữa, chỉ là không có khí lực. Gian phòng này là Thất Tử an bài cho hắn, không lớn, nhưng các thứ rất sạch sẽ, bàn, ghế, quần áo, giá sách, những thứ cần có đều có cả, ra dáng một căn phòng có người ở.

Khi La Duy vào, Vệ Lam cơ hồ đã ngủ, nhưng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, hắn lập tức mở mắt: “Công tử.”

“Đánh thức ngươi?” La Duy ngồi xuống cạnh giường, cười hỏi Vệ Lam.

“Ta không ngủ.” Vệ Lam nói, thuận tiện nhìn La Duy từ đầu đến chân, gần đây hắn tập thành thói quen này, nhìn xem La Duy sau khi ra ngoài về liệu có hao tổn gì hay không.

“Ngươi không yên lòng về ta sao?” La Duy cười nói: “Lam, công tử ta nếu gây chuyện bên ngoài, tuy võ công không có, nhưng bất quá ta còn một chiêu khác!”

Vệ Lam theo bản năng hỏi: “Là cái gì?”

La Duy nháy mắt mấy cái: “Chịu đòn!”

Vệ Lam nghe vậy sửng sốt, lập tức “phụt” một tiếng mà cười.

La Duy nói: “Ngươi không tin sao, ta nói cho ngươi biết, lúc trước có hai tướng quân đánh ta một trận, ta nằm trên giường vài ngày, vẫn vui vẻ như thường, một chút cũng không sao cả.”

“Là chuyện khi nào vậy?” Nụ cười vừa nở trên môi Vệ Lam tan biến, công tử từng xảy ra chuyện này sao?

“Chuyện quá khứ rồi.” La Duy nói: “Khi đó ta chọc ghẹo dân nữ bên đường.”

Vệ Lam nói: “Ta không tin.”

“Việc này là thật.” Thất Tử mang trà vào, phía sau còn có Tiểu Tiểu mang theo điểm tâm. Thất Tử tức giận liếc nhìn La Duy: “Vệ đại ca, ngươi nghĩ rằng công tử của chúng ta là người tốt à, trước đây người này đã từng làm không ít chuyện xấu đấy.”

Tiểu Tiểu che miệng cười.

La Duy nhìn Thất Tử nói: “Ai lại không có thời tuổi trẻ nông nổi cơ chứ ?!”

Thất Tử trợn trắng mắt nhìn La Duy, nói: “Đúng vậy, sau trận đòn ấy, công tử nhà chúng ta liền trở thành người tốt.”

La Duy không hề giận Thất Tử, lại nhìn về phía Vệ Lam: “Lam, bây giờ ngươi muốn ngủ chưa, hay là ta sẽ dạy ngươi viết vài chữ?”

Vệ Lam đương nhiên muốn La Duy dạy hắn đọc sách viết chữ. Vệ Lam làm người hiền hoà, nhưng nhiều năm làm ảnh vệ sinh nhai khiến hắn không giỏi ăn nói, cũng không có cách nào kết giao với ai như người bình thường, bọn Long Thập vừa đi, vì thế trong phủ trừ La Duy, hắn chỉ quen Thất Tử. Cả ngày nay, trừ vừa rồi, Vệ Lam chưa hề mở miệng nói chuyện.

54. Vệ Lam tập viết

Thất Tử đem một chiếc bàn nhỏ đặt trên giường, Tiểu Tiểu cầm nến, đem giấy và bút mực tới, xong xuôi, hai người liền lui ra ngoài.

La Duy viết hai chữ “Tri Thu” trên giấy, nói với Vệ Lam: “Lam, đây là tên của cha ta, Tri Thu.”

Vệ Lam nghiêm túc viết theo.

“Phải viết như thế này.” La Duy cầm tay Vệ Lam, giúp hắn đưa từng nét chữ.

Vệ Lam vùi đầu luyện chữ, sau khi viết kín hai mặt giấy, hắn mới ngẩng đầu nhìn La Duy, muốn hỏi La Duy xem chữ này mình viết ra sao, lại mới phát hiện La Duy gục đầu ngủ quên.

“Công tử?” Vệ Lam đẩy đẩy La Duy.

“Ừ?” La Duy hé mắt, bận việc một ngày, y đã sớm mệt mỏi.

“Ngài mau đi nghỉ ngơi đi.” Vệ Lam nói.

“Cứ như vậy mà ngủ đi.” La Duy cũng không nghĩ tới, đã là hơn nửa đêm, trời cũng sắp sáng, về phòng mình ngủ, trải lại giường chiếu các kiểu, có khi chẳng ngủ được nữa.

Vệ Lam thật cẩn thận đem chiếc bàn nhỏ đặt xuống đất, quay đầu lại nhìn La Duy mơ mơ màng màng ngủ.

“Lam…” La Duy trở mình: “Ngươi cũng mau ngủ đi.”

Vệ Lam lại nằm xuống, hắn vẫn không hiểu sao La Duy lại đối xử với hắn tốt đến thế, tuyệt không ghét bỏ hắn. Nhưng Vệ Lam lại thích La Duy đối đãi với mình như vậy, gọi hắn là “Lam”, cùng hắn nói đùa, hắn không phải nhịn đói, mùa đông không bị lạnh, có thể sống như người bình thường, tuy rằng thân thể này không còn có thể sống bao lâu, nhưng Vệ Lam hiện tại hy vọng bản thân có thể sống lâu một chút, lâu thêm một chút, chỉ có như vậy hắn mới có thể ở bên La Duy nhiều hơn.

Trời sáng, Thất Tử đến gọi La Duy.

La Duy dụi mắt, nhìn Vệ Lam ngủ vẫn chưa tỉnh, lặng lẽ rời khỏi giường.

“Hôm nay sẽ có thái y đến xem bệnh cho Vệ Lam.” Sau khi ra khỏi phòng, La Duy nói với Thất Tử: “Ngươi dùng điểm tâm đi.”

Thất Tử nói: “Nô tài biết, công tử, thân thể Vệ đại ca còn có thể tốt lên sao? Nhìn hắn chẳng có chút khí lực nào.”

“Sẽ tốt thôi.” La Duy nói: “Thái y là do đám Long Thập giới thiệu, nói là Lâm thái y này ắt có biện pháp.”

“Nô tài sẽ ở bên cạnh quan sát.” Thất Tử vừa nghe La Duy nói liền cao hứng: “Chờ Vệ đại ca khỏe lại, nô tài sẽ nhờ hắn dạy võ công.”

“Được.” La Duy nói.

La Duy ra khỏi phủ trước La Tri Thu, y tới điện Trường Minh, sau đó theo Hưng Võ đế lâm triều.

Chờ Hưng Võ đế bãi triều, một buổi sáng đã qua.

Trở lại điện Trường Minh, La Duy bắt đầu thuật lại quốc sự quân thần thương nghị trong triều đình hôm nay cho Hưng Võ đế. Trí nhớ La Duy rất tốt, nhưng vẫn cố ý nói sai mấy chỗ, khiến Hưng Võ đế được một phen làm sư phó dạy bảo, bản thân y cũng thừa cơ làm một học sinh ngoan ngoãn.

Hưng Võ đế cẩn thận chỉ bảo La Duy, đến cuối cùng lại phát hiện La Duy có chút thất thần, liền hỏi: “Ngươi có tâm sự?”

La Duy trước gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu.

“Nhất định là có tâm sự.” Hưng Võ đế thấy La Duy như vậy, bật cười nói: “Nói trẫm nghe một chút được không.”

La Duy liền nói: “Tiểu thần quen một bằng hữu, muốn giúp y, lại không biết phải giúp như thế nào.”

“Bằng hữu?” Hưng Võ đế nói: “Bằng hữu như thế nào?”

La Duy nói: “Bệ hạ biết Danh Kiếm sơn trang không ạ?”

Hưng Võ đế nói: “Biết.”

La Duy nói: “Bằng hữu này của tiểu thần tên Trữ Phi, là con thứ sáu của trang chủ Danh Kiếm sơn trang Trữ Sơ Ảnh, nhưng mẹ đẻ y chỉ là vũ kĩ trong sơn trang, đến bây giờ phụ thân y cũng không có cho mẹ đẻ y một danh phận. Trữ Phi ở Danh Kiếm sơn trang không hề dễ chịu, tiểu thần muốn giúp y.”

55. Mưu đồ với Trữ Phi

Hưng Võ đế biết loại sự tình này trong đại gia tộc là chuyện thường, chính thê cùng con trai trưởng mới căn bản là một gia đình, thiếp thị và thứ tử chỉ là phụ thuộc, mà Trữ Phi trong miệng La Duy, mẹ đẻ không có danh phận, địa vị chỉ ngang hàng với hạ nhân. “Ngươi muốn giúp y như thế nào?” Hưng Võ đế hỏi La Duy.

La Duy nói: “Tiểu thần muốn đưa mẹ đẻ cùng đệ đệ muội muội y ra ngoài, tiểu thần có thể an bài cuộc sống bên ngoài của bọn họ thật tốt. Chỉ là tiểu thần…” La Duy nói tới đây thì ngừng lại .

Hưng Võ đế nói: “Chỉ là ngươi không biết phải làm cách nào để giúp bọn họ ra ngoài?”

La Duy lập tức gật đầu: “Đúng vậy, bệ hạ, đây là chuyện gia đình của Danh Kiếm sơn trang, tiểu thần không nên quản nhiều.”

Hưng Võ đế nói: “Trữ Phi này với ngươi quan hệ rất tốt?”

“Không phải ạ.” La Duy cúi đầu ngượng ngùng cười cười: “Chỉ là bằng hữu bình thường.”

Hưng Võ đế nói: “Vậy vì sao ngươi phải giúp y?”

La Duy nói: “Tiểu thần không quen nhìn tình cảnh hiện tại của y. Cha ruột, huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ, không ai để mắt đến y, Trữ Phi là người tốt, bọn họ dựa vào cái gì đối đãi với y như hạ nhân? Đặc biệt là phụ thân y, ông ta là phụ thân của Trữ Phi, sao có thể không nhận chính con ruột mình?!”

La Duy không nói bừa về cảnh ngộ của Trữ Phi, lục thiếu gia Trữ Phi của Danh Kiếm sơn trang thật sự chỉ là con của một vũ kĩ, nếu không phải nhờ Long Huyền, cả đời y sẽ phải sống trong ti tiện, La Duy nghĩ đây cũng là lý do khiến Trữ Phi yêu Long Huyền.

Hưng Võ đế lại bị lời nói của La Duy chạm vào nỗi đau, hắn chẳng phải cũng là một người cha không thể nhận con sao? “Duy nhi.” Hưng Võ đế kéo La Duy đến trước mặt, nói: “Trẫm trước giờ không nhìn ra, ngươi cũng biết bênh vực kẻ yếu đấy!”

“Bệ hạ?”

“Chuyện này đối với trẫm mà nói, không phải việc khó.” Hưng Võ đế nói ra lời mà La Duy muốn nghe.

La Duy lập tức chấn động: “Bệ hạ định làm gì ạ?”

Hưng Võ đế nói: “Trẫm có thể hạ chỉ để quan phủ địa phương xóa lý lịch ca kĩ cho mẹ y, ngươi đi đón người, Danh Kiếm sơn trang sẽ không ngăn cản ngươi.”

La Duy nói: “Đơn giản như vậy sao ạ?”

Hưng Võ đế nói: “Đơn giản như vậy thôi.”

La Duy nhất thời tươi cười rạng rỡ, quỳ xuống tạ ơn.

Hưng Võ đế vội vàng đỡ La Duy lên, cười nói: “Ngươi còn vì mấy chuyện này mà phiền não? Chuyện thế này phụ thân ngươi cũng có thể giúp ngươi, sao lại không dám nói với phụ thân?”

La Duy lè lưỡi: “Bệ hạ, phụ thân nhất định sẽ mắng tiểu thần nhiều chuyện!”

Hưng Võ đế cười lắc đầu, ngài biết La Tri Thu đối với La Duy vô cùng tốt: “Tiểu tử này, ngươi đoán chắc rằng trẫm sẽ không mắng ngươi sao?” Ngón tay ngài ấn lên chóp mũi La Duy.

La Duy đỏ mặt, ngại ngùng cười.

Hưng Võ đế làm như ý La Duy, hạ thánh chỉ.

Không lâu sau, Triệu Phúc bị La Duy gọi đến phòng ngủ của y trong điện Trường Minh: “Công tử?” Gã đợi La Duy nửa ngày, lại không thấy La Duy nói chuyện, chỉ nhìn La Duy chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ ngập ánh trăng, nhìn tiểu hoa viên ngoài cửa sổ đến xuất thần.

La Duy xoay người lại: “Triệu công công.” – Y gọi Triệu Phúc.

“Vâng, công tử có gì phân phó?” Triệu Phúc thấy La Duy gọi mình liền hỏi.

Triệu Phúc không biết, cứ như vậy không lâu sau, trong lòng La Duy đã biến chuyển cả trăm lần. Chỉ cần để Long Huyền biết Hưng Võ đế vì Trữ Phi mà hạ đạo thánh chỉ này, Long Huyền nhất định sẽ nhận định Trữ Phi phản bội, xét theo tính cách Long Huyền, mẫu thân và đệ muội Trữ Phi đều không có khả năng được bình an. Mẫu thân và đệ muội đều chết trong tay Long Huyền, kiếp này Trữ Phi sẽ không có khả năng yêu Long Huyền, rồi sẽ cam tâm tình nguyện là món lợi trong tay La Duy. La Duy muốn làm như vậy, nhưng mẫu tử ba người này thật sự đáng chết sao? La Duy lại do dự. Đăng bởi: admin


/100