Trúc Lâm Sơn Trang

Chương 38

/115


“Chuyện này tính sau, giờ phải bàn quốc sự trước” Diệp Phi rút tay mình ra khỏi tay hắn sau đó quay sang Lục y lấy tấm bản đồ vùng thành Phú An trãi lên bàn “Hiện tại với khả năng của Trúc Lâm sơn trang sẽ chỉ có thể ngăn chặn bước tiến của địch cách xa bìa thung lũng một chút, ta đã gửi thư báo Phi Vũ đốc thúc quân lính của Vô Danh các lo chuyện này”

– “Tại sao phải lo đến chuyện này? Chẳng phải chỉ cần đánh ập vào kinh thành là xong ư?” Thừa Quang tuy ngữ khí đã không còn khinh bỉ nàng nữa nhưng sự ngu dốt của hắn lại quá tầm với của nàng mất rồi.

– “Hiện tại quân ta chỉ bằng một nửa lính triều đình của phe thái tử, không có khả năng đánh thắng, chỉ còn cách đánh lâu dài trên trận mà thôi” Thiên Kỳ nhanh nhẩu ứng đối giải thích cho Thừa Quang cũng như nói với mọi người có mặt trong phòng để họ có thêm thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng.

– “Trúc Nhã báo lão hoàng đế chỉ sống nhiều lắm là ngày mốt” Diệp Phi ngước đầu lên nhìn Viên Nhậm tướng quân cùng Thiên Kỳ thông báo tin tức.

– Nhanh thế sao?

– Muội chỉ sợ có chi sơ xót, huynh cùng Bảo Yến dọn đến Vô Danh các ở để tránh chuyện bất trắc vì dù sao giờ đây Vô Danh các cũng trên danh nghĩa đứng ra trợ giúp cho thái tử nên sẽ là nơi an toàn nhất trong kinh thành lúc này.

– “Vô Danh các giúp cho thái tử? Chuyện này là sao? Diệp Phi cô nương có thể giải thích cho tại hạ không?” Dương Thần Tịch khách khí chắp tay như kiểu những nam nhân trên giang hồ hướng Diệp Phi hỏi.

– Cách đây vài ngày thì thái tử có gửi thư đến yêu cầu ta giúp hắn tranh giành ngai vàng. Ta đã đồng ý vì dù sao trước mắt giúp hắn rồi sau lưng lật úp chiếc thuyền chỉ có lời chứ không hề hại gì đến quân ta cả.

– “Ngươi không sợ nếu như tên thái tử biết chuyện ngươi chính là trang chủ sao?” Bảo Yến bên cạnh Thiên Kỳ nhíu mày tỏ vẻ lo lắng.

– “Chuyện này đã có Thiên Dực cùng Sơ Tuyết, muội không cần phải lo lắng” Thiên kỳ quay sang vỗ vỗ lên mu bàn tay nàng ta trấn an.

– “Có thể thái tử đã điều tra ra tung tích các chủ Vô Danh các nên lập thành kế trong bẫy có bẫy thì sao? Như vậy thì chúng ta sẽ hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của hắn” Bảo Yến không chịu thua cố gắng cãi lý nhưng dù sao những trường hợp nàng ta đưa ra không phải là hoàn toàn không có lý. Tuy nhiên Diệp Phi là ai? Các tỷ muội Trúc Lâm sơn trang nếu chỉ việc cỏn con này không giải quyết được thì chi bằng mai danh ở ẩn trong núi luôn cho rồi.

– “Muội an tâm, mọi chuyện Phi nhi tất có an bài” Thiên Kỳ không nôn nóng mà vẫn quay sang trấn an Bảo yến bởi những gì nàng ta nói đều chỉ muốn tốt cho hắn chứ không hề có bất kỳ ý tổn thương đến ai.

– “Trước hết muội muốn huynh cùng mọi người đến thành Phú An trong thời gian sớm nhất. Bởi thế cục hiện tại đang do một tay thái tử làm chủ, chúng ta không biết hắn sẽ quay đầu cắn mình lúc nào nên có phòng thủ sẽ tốt hơn là đối diện trực tiếp” Diệp Phi đứng lên ra khỏi bàn quay lưng nhìn ra ngoài hoa viên đầy hoa cỏ tươi tốt từ cửa sổ.

– “Còn nàng?” Thiên Kỳ nhìn theo bóng lưng cô đơn nhưng mạnh mẽ của Diệp Phi thì không khỏi nhíu mày. Nàng chỉ 18 tuổi nhưng dường như việc soán ngôi lần này, những mưu kế cùng việc bảo vệ mọi người đều đổ lên đầu cho nàng gánh mặc dù ngôi vị hoàn toàn không liên quan gì đến nàng nếu như nàng không giúp đỡ huynh đệ hắn.

– Muội muốn huynh đến đó cùng với Nam Phong bày binh bố trận chờ thái tử đến. Còn trong kinh thành hiện tại muội có dự tính khác.

– “Nàng vốn dĩ biết ta sẽ không bao giờ rời đi mà không có nàng” Thiên Kỳ ngữ khí tức giận khi nghĩ đến chuyện nàng không quan tâm đến sự an nguy của bản thân mình chỉ một mực muốn hắn rời đi.

– “Bây giờ thứ quan trọng nhất không phải là tình cảm mà là tính mạng của rất nhiều người đang nằm trong tay huynh. Bảo Yến, gia đình Viên tướng quân, Dương công tử, cả các huynh đệ trong Trúc Lâm sơn trang sẽ đến đây trong nay mai, mấy chục vạn quân lính và bách tính khắp nơi đang lầm than. Huynh phải nghĩ cho đại cục chứ không phải chỉ riêng mình muội” Diệp Phi ngẩng đầu nhìn thẳng vào cặp con ngươi đen láy sâu thăm thẳm của Thiên Kỳ. ( Phi Phi: Ngươi cứ đi. Hắc hắc. Ta ở đây mang hồng hạnh leo tường nga~ )

– Thôi được rồi. Ngày mốt sẽ mang mọi người đi.

– Không được. Tối mai là phải đi ngay. Thời gian không chờ đợi chúng ta.

Cả gian phòng dường như rơi vào trầm ngâm vài khắc. Mỗi người một suy nghĩ nhưng tất cả đều xoay quanh công cuộc soán ngôi đầy nguy hiểm trước mặt cùng tính mạng của hàng chục vạn bách tính khắp mọi nơi.

– “Đại tỷ, nguy rồi” Trúc Nhã từ ngoài cổng vương phủ một đường bay vào giữa phòng, mồ hơi nhễ nhại chứng tỏ đã đi rất gấp gáp “Hoàng đế đã băng hà”

– Cái gì?

Cả căn phòng sững sờ nhìn Trúc Nhã như không tin vào tai mình, thậm chí có người còn nhíu mày tỏ vẻ không tin tưởng nàng khiến Trúc Nhã khó chịu ra mặt bèn mặc kệ tất cả tiếp tục nhìn Diệp Phi nói nhưng như thông báo cho tất cả những ai có mặt đều biết.

– Muội định cho lão uống thuốc giải độc nhưng ả hoàng hậu đã nghi ngờ sự nhúng tay vào của Trúc Lâm sơn trang nên kế hoạch thực hiện nhanh hơn một tháng. Nhưng tất cả không ngờ trong dự đoán của thái tử cùng phe cánh của chúng rằng hoàng đế trước khi chết đã ban chiếu thư đặt vào tay thất hoàng tử Hàn Thiên Minh đưa hắn lên ngôi vua.

– “Hừ!” Diệp Phi không khỏi cười lạnh trong lòng, thái tử ơi thái tử, ngươi làm biết bao nhiêu chuyện chỉ vì cái ngai vàng đã nằm sẵn trong tay mình nhưng rốt cuộc lại đánh mất nó trong phút cuối “Quả không ngoài dự đoán của ta. Hiên Viên vẫn còn bên cạnh thất hoàng tử chứ?”

– “Dạ vẫn còn ạ!” Lục y bên cạnh nhanh nhẩu đáp.

– “Phái thêm người hỗ trợ Hiên Viên bảo vệ thất hoàng tử. Dù cho hắn có không lên được ngai vàng cũng phải mang hắn không chút xây xát đến thành Phú An” Diệp Phi nhìn Lục y ra lệnh. Vừa nghe xong, Lục y một đường dụng khinh công bay ra khỏi vương phủ thi hành.

– “Kế hoạch A đã thất bại” Trúc Nhã tiến đến ngồi xuống chiếc ghế của Diệp Phi nhàn nhã rót trà đưa lên miệng nhấm nháp “Đừng nói với muội rằng tỷ chưa có chuẩn bị sẵn đường lui cho mình”

– “Nếu ta nói chưa thì sao?” Diệp Phi quay sang nhìn Trúc Nhã cười cợt khiến lòng những nam nhân trong phòng đều nhộn nhạo không yên. Tại sao trên đời này lại có nữ tử lòng khó dò đến thế này.

- Nếu không thì tỷ đã không mang họ Diệp.

– Ừm! Thất muội đến chưa?

– Đã đến. Muội đã bảo muội ấy đến thẳng phủ thất hoàng tử rồi.

– “Muội cũng nhanh tay gớm nhỉ?” Diệp Phi lại quay ra nhìn ngắm hoa viên bên ngoài cửa sổ. Phải một lúc lâu sau nàng mới cất tiếng “Trúc Nhã, muội ở đây với ngũ muội cùng Sơ Tuyết đóng vai người của Vô Danh các. Tiểu Kỳ cùng ta sẽ đưa mọi người đến thành Phú An ngay trong chiều nay”

– “Được thôi” Trúc Nhã nhún nhún vai sau đó quay lưng đi ra ngoài trở về bỏ mặt những ánh mắt đầy vẻ khó hiểu của mọi người.

/115