Trường Hận

Chương 42 - Ngoại Truyện 1.1: Sư Phụ

/50


Khi Thẩm Yến gặp Tạ Uyển lần đầu, Tạ Uyển mới chỉ là một tiểu cô nương đang độ tuổi ô mai, mái tóc được búi thành hai búi tròn xoe như bánh bao, cặp mắt sáng lấp lánh, khuôn mặt trắng nõn phớt hồng, trông giống hệt một trái táo non nặng trĩu treo trên ngọn cây.

Đương nhiên, những điều này mãi đến sau khi võ công bị phế Thẩm Hành mới nhớ lại được.

Còn khi mới gặp Tạ Uyển, ấn tượng về nàng trong mắt y chỉ có một - con gái của ân nhân.

Người trong giang hồ đều biết có ba thế lực không thể trêu chọc đến, thứ nhất là Thiên môn, thứ hai là Ma giáo, thứ ba là nhà họ Tạ ở Thiệu Lăng. Thiên môn là môn phái thần bí nhất trong giang hồ, có dùng từ “võ công cái thế” cũng không đủ để hình dung về võ công của môn phái này, Vô Song công tử Thẩm Yến được giang hồ xưng tụng chính là người của Thiên môn.

Ma giáo xưa nay vẫn luôn coi Thiên môn như cái gai trong mắt, từng năm lần bảy lượt bày trò hãm hại đại đệ tử của Thiên môn là Thẩm Yến, chỉ tiếc rằng chẳng lần nào thành công. Có điều nghị lực của Ma giáo quả thực hết sức phi phàm, mãi đến bây giờ vẫn chưa từ bỏ ý đồ ám sát Thẩm Yến.

Còn nhà họ Tạ ở Thiệu Lăng sở dĩ không thể trêu chọc đến, không chỉ là vì từng có hai vị minh chủ võ lâm xuất thân từ gia tộc này, mà còn vì bọn họ giàu có vô song.

Hồi Thẩm Yến còn nhỏ, nhà họ Thẩm bị kẻ gian hãm hại, mắt thấy nạn lao ngục đến gần, chính Tạ Nam Phong đã vì yêu mến tài năng của y mà tiện tay cứu nhà họ Thẩm một phen. Về sau Thẩm Yến bái làm đệ tử của Thiên môn, đến khi tiếng tăm Vô Song công tử đã truyền ra khắp hai miền Nam Bắc, y cũng chưa từng quên đi ân nghĩa năm xưa.

Thẩm Yến đến Tạ phủ bái phỏng, nói là muốn trả ơn.

Tạ Nam Phong vuốt chòm râu ngắn, trầm ngâm nói: “Tiểu nữ năm nay tuổi mới mười hai, từ nhỏ đã được nuông chiều nên đâm bướng bỉnh, lão phu đang muốn tìm cho nó một vị sư phụ võ công cao cường.”

Và thế là Tạ Uyển trở thành đồ đệ đầu tiên của Thẩm Yến, đồng thời cũng là người cuối cùng.

Trong mắt Thẩm Yến, Tạ Uyển là một đồ nhi thông minh ngoan ngoãn, bất kể y dạy cái gì, Tạ Uyển cũng đều vừa nghe đã hiểu ngay. Có lúc y ra ngoài hành y cứu người, có Tạ Uyển ở một bên giúp đỡ, công việc của y trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thẩm Yến hết sức thương yêu Tạ Uyển.

Chỉ có điều Thẩm Yến đã tu luyện Bích Lạc Hoàng Tuyền quyết, do đó hoàn toàn không có trái tim, đối với chữ “tình” cực kỳ xa lạ. Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt chứa chan tình ý của Tạ Uyển, y căn bản chẳng nhìn ra được điều gì lạ thường, còn đưa tay tới khẽ xoa đầu Tạ Uyển vẻ khen ngợi, sau đó nói: “A Uyển cố gắng học cho tốt nhé.”

Mỗi khi đụng chạm thân thể với Thẩm Yến, cả khuôn mặt Tạ Uyển tức thì trở nên đỏ bừng như trái táo chín.

Thẩm yến phát hiện, cứ ngỡ là do Tạ Uyển không thoải mái, bèn muốn bắt mạch cho nàng, nhưng Tạ Uyển lại cúi đầu nói là mình không sao.

Thẩm yến liền thôi không nói gì nữa.

Mà khi Thẩm yến biết được tình cảm của Tạ Uyển thì tình hình đã như mũi tên được lắp vào dây, không thể không bắn. Công chúa Ninh An của Thiên Long triều ỷ thế ép người, mà sau lưng Thẩm Yến còn có nhà họ Thẩm và Thiên môn, uy nghiêm của hoàng gia đâu phải là thứ mà một môn phái trong giang hồ có thể xem nhẹ.

Nhưng Vô Song công tử phẩm hạnh thanh cao, tính tình cao ngạo, há có thể cúi đầu trước thế lực của hoàng gia?

Chính vào lúc này Tạ Uyển đã thổ lộ tâm tư của mình với Thẩm Yến.

Y kinh ngạc vô cùng, lời của Tạ Uyển chẳng khác nào một tiếng sấm nổ vang trong đầu y, trên khuôn mặt bấy lâu vẫn luôn ung dung bình thản bất giác xuất hiện một tia dao động. Sau khi gia nhập Thiên môn, Thẩm Yến đã có dự định cô độc đến già, song lúc này y cũng rõ, thành hôn với đồ nhi của mình chính là biện pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề.

Y im lặng hồi lâu, cuối cùng đã đồng ý với Tạ Uyển.

Có lẽ là vì quên mất nên lúc đó y đã không bộc bạch với Tạ Uyển rằng mình là người không có trái tim.

Về sau, Thẩm Yến cưới Tạ Uyển, Công chúa Ninh An biết thì không thể không lui, việc này coi như kết thúc một cách viên mãn. Đối với Tạ Uyển, nàng tràn trề hy vọng về cuộc sống tương lai, vì con người ta sống trên đời, có mấy ai có thể gả cho người mà mình yêu chứ? Còn đối với Thẩm Yến, y đã có được sự bình yên, trước đây đi theo sau lưng y là một đồ nhi, bây giờ vẫn là Tạ Uyển.

Tạ Uyển vẫn gọi y là sư phụ, khi ra ngoài hành y, Tạ Uyển thỉnh thoảng cũng đi theo.

Bích Đồng nói bọn họ phu thê tình sâu, gắn bó với nhau như hình với bóng.

Thẩm Yến vốn không biết nên cư xử với Tạ Uyển trong thân phận mới thế nào, nghe thấy lời này của Bích Đồng thì mỗi dịp hành y đều nhất định phải dẫn theo Tạ Uyển. Có điều về sau Tạ Uyển lại không muốn đi theo y nữa, còn nguyên nhân tại sao thì Thẩm Yến nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi.

Mãi đến sau khi võ công bị phế, Thẩm Yến mới biết được nguyên nhân.

Khi bệnh nhân hỏi y nữ tử bên cạnh y là ai, lần nào y cũng đều trả lời theo thói quen: “Đồ đệ ta, Tạ Uyển.”

Mỗi lần y trả lời như vậy, A Uyển đều lộ rõ vẻ buồn bã. Khi đó y căn bản không hề lưu tâm, mãi đến sau này y mới bắt đầu cảm thấy hối hận tột cùng.

Thành hôn được mấy năm, xét về quan hệ phu thê, ngoài chuyện giường chiếu là Thẩm Hành có lỗi với Tạ Uyển ra, những phương diện khác y đều không có vấn đề gì, chẳng hạn như chưa từng ra ngoài trêu hoa ghẹo cỏ, khi ở nhà thì luôn bầu bạn bên Tạ Uyển.

Hơn nữa, Tạ Uyển muốn có cái gì, chỉ cần nàng mở miệng là y sẽ cố hết sức tìm về cho nàng, chưa bao giờ để nàng phải thất vọng. Cho dù trong chuyện giường chiếu nàng đã từng gài bẫy y một lần, nhưng y cũng chưa từng trách móc gì nàng, chỉ nghĩ là nàng nhất thời nghịch ngợm mà thôi.

Kỳ thực tỉ mỉ ngẫm lại, tuy thành hôn rồi, thân phận cũng đã thay đổi, nhưng trong lòng Thẩm Yến, Tạ Uyển vẫn luôn là đồ đệ của y.

Tạ Uyển coi Thẩm Yến là phu quân.

Thẩm Yến coi Tạ Uyển là đồ đệ.

Chỉ là có một số chuyện không phải không có trái tim thì có thể không cần để tâm, chẳng hạn như sau khi thành hôn được năm năm, Thẩm yến đã dần quen uống loại canh do Tạ Uyển tự tay nấu, khi mặc những chiếc áo mà cửa tiệm bên ngoài may y liền cảm thấy áo do Tạ Uyển làm mặc vẫn thoải mái hơn, rồi mỗi lần ở nhà xem sách, y cũng đã quen với việc vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tạ Uyển ngồi ngay bên cạnh, hết sức tĩnh lặng, không nói năng gì.

Tới khi đó, Thẩm Yến mới bắt đầu cảm thấy có chút lạ thường.

Trong ấn tượng của y, tính cách của Tạ Uyển không phải như thế, chẳng rõ vì sao nàng lại đột nhiên trở nên hiền dịu đảm đang như vậy.

Y nói: “A Uyển, hình như nàng đã thay đổi rất nhiều.”

Tạ Uyển nghe thấy thế thì mừng rỡ vô cùng, trên khuôn mặt yêu kiều ánh lên những tia rạng rỡ không lời nào tả được. Thẩm Yến không biết tại sao Tạ Uyển lại vui mừng như vậy, Tạ Uyển thì cứ ngỡ sự cố gắng của mình trong những năm qua rốt cuộc đã có một chút thành quả, vì sư phụ đã bắt đầu để ý tới sự đổi khác của nàng.

Cứ tiếp tục thế này, chỉ cần cố gắng thêm năm, sáu năm hoặc là bảy, tám năm nữa, sư phụ ắt sẽ dần dần thích nàng thôi.

Thẩm Yến đương nhiên không biết được những suy nghĩ đó của Tạ Uyển, y chỉ cảm thấy ngày tháng cứ trôi qua thế này cũng không tệ, y không ngại sống một cuộc sống như vậy đến tận cuối đời.

Khi Công chúa Ninh An mời Thẩm Yến vào cung khám bệnh cho nàng ta, Tạ Uyển đã mang thai được tám tháng rồi. Thẩm Yến tính toán thời gian cẩn thận, y vừa hay có thể trở về vào lúc Tạ Uyển lâm bồn. Trước khi y đi, Tạ Uyển đã nói năng bừa bãi một phen, thế là y liền buông lời trách mắng nàng.

Y trách mắng nàng không phải là vì Công chúa Ninh An, mà vì y làm sư phụ của nàng đã được gần mười năm, thế mà không ngờ nàng lại có thể nói ra những lời trái với tôn chỉ của người thầy thuốc như vậy, thực khiến y thất vọng vô cùng.

Khám bệnh cho Công chúa Ninh An xong, y rời khỏi hoàng cung sớm hơn hai ngày so với dự tính, nhưng vẫn tức tốc cưỡi ngựa phi nhanh về nhà. Chẳng ngờ đi được nửa đường thì y hay tin giáo đồ Ma giáo tập kích Thiên môn, Thiên môn hiện giờ chỉ còn lại mười mấy người gắng gượng cầm cự.

Thẩm Yến nghĩa bất dung từ, lập tức chuyển hướng thẳng tiến về Thiên môn.

Trong nửa tháng giao chiến với giáo đồ Ma giáo, Thẩm Yến đã dùng sức một mình đối địch với thế công của hơn trăm người.

Đến cuối cùng, Thiên môn thắng thảm trong cuộc chiến với Ma giáo, tuy đã triệt để tiêu diệt được đối phương nhưng nguyên khí cũng bị tổn thương nặng nề, Thẩm Yến còn bị trọng thương. Vừa hay lúc này tin tức Tạ Uyển chết vì khó sinh truyền đến tai Thẩm Yến, Thẩm Yến nghe xong tức thì hộc máu tươi, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Các vị trưởng lão của Thiên môn đã tìm kiếm không ít biện pháp để chữa trị cho Thẩm Yến, đáng tiếc chẳng có chút hiệu quả nào. Về sau, từ trong sách cổ bọn họ tìm được một biện pháp gọi là đưa vào chỗ chết để tìm đường sống, rồi liền phế bỏ võ công của Thẩm Yến, từ đó mới cứu được tính mạng y.

Sau khi tỉnh lại, Thẩm Yến cảm thấy đầu đau như búa bổ, lại nhớ tới những tin tức nghe được trước lúc hôn mê, bèn bất chấp việc thân thể mình còn chưa lành lặn, vội vã cưỡi ngựa phi thẳng về nhà. Khi về tới gian nhà nhỏ trên núi, y thấy bên trong chẳng có một ai, trên chiếc bàn thường ngày vốn sạch sẽ đã phủ đầy bụi, trên giường thậm chí còn loang lổ vết máu.

Dường như có một thứ gì đó đột nhiên nện thẳng vào lồng ngực y, khiến y đau đớn tột cùng.

Y nhất thời chẳng thể phân biệt được đông tay nam bắc, thậm chí còn không biết nên làm gì.

Đột nhiên, Thẩm Yến giống như phát điên lao xuống núi, chạy thẳng về hướng Tạ phủ. Tạ Nam Phong vốn rất mực thương yêu Tạ Uyển, sau khi hay tin Tạ Uyển khó sinh mà chết thì nỗi bất mãn về việc con gái bất chấp luân thường đạo lý thuở trước đã tan biến hết, toàn bộ cơn giận đều được trút lên người Thẩm Yến.

“A Uyển là con gái của Tạ Nam Phong ta, không ai có thể cướp nó đi cả! Cho dù nó có chết thì cũng chỉ có thể chôn trong nhà họ Tạ này thôi!”

Thẩm Yến không nói năng gì.

Y quỳ trước cửa Tạ phủ suốt bảy ngày bảy đêm, đến ngày thứ tám thì rốt cuộc đã không cầm cự nổi nữa. Khi Thẩm Yến sắp ngất xỉu, Tạ Nam Phong liền xuất hiện.

Thẩm Yến nói: “Con đã không chăm sóc tốt cho A Uyển, đó là lỗi của con. Nhưng A Uyển lúc còn sống là thê tử của con, sau khi chết cũng vẫn là thê tử của con, xin nhạc phụ hãy giao lại thi thể của A Uyển cho con.”

Tạ Nam Phong có thể nói là vừa thương vừa hận Thẩm Yến, thương là thương cái tài hoa của y, còn hận là hận y đã làm con gái mình mê muội đến nỗi mất cả tính mạng. Có điều mấy ngày qua ông đã suy nghĩ thông suốt, A Uyển lúc sinh tiền từng bất chấp tất cả để được gả cho y, sau khi chết ắt hẳn vẫn vấn vương y vô cùng.

Tạ Nam Phong cuối cùng đã để Thẩm Yến mang thi thể của Tạ Uyển đi.

Khi về đến sơn trang, Thẩm Yến mở quan tài ra, thấy trong quan tài có hai người một lớn một nhỏ. Bích Đồng hai mắt đỏ hoe nói với Thẩm Yến: “Công tử, phu nhân đã sinh được một vị tiểu thư.”

Thẩm Yến chẳng nói năng gì, nhưng thân thể thì không ngừng run lên lẩy bẩy.

Lúc Tạ Uyển còn sống, Thẩm Yến không có trái tim, chỉ coi nàng như đồ đệ.

Sau khi Tạ Uyển qua đời, Thẩm Yến bị phế võ công, trái tim rời xa nhiều năm đã quay trở lại. Mỗi lần nhớ tới những ngày tháng ở bên Tạ Uyển, y liền phát hiện mình kỳ thực đã yêu Tạ Uyển từ lâu rồi, và tự nơi đáy lòng y sớm đã coi Tạ Uyển là thê tử của mình chứ không phải là đồ đệ nữa.

Trong ngôi nhà nhỏ bé này, mỗi một nơi đều mang đầy dấu tích của A Uyển.

Thẩm Yến không ra ngoài hành y nữa, lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Ngôi mộ bên dưới gốc đào trước cửa của A Uyển là nơi y hay đến nhất, mỗi ngày y đều tới đó dùng bữa với nàng, trò chuyện cùng nàng.

Y cảm thấy mình đã phát điên, mỗi ngày đều nhớ về những ký ức ngày xưa. Cứ khi nào nhớ được một số chi tiết mới về A Uyển, y liền lập tức hưng phấn chạy đến trước mộ của nàng mà giãy bày kể lể một phen.

Bích Đồng nhìn thấy cảnh này thì không kìm được đau buồn rơi lệ. “Công tử, phu nhân ở dưới suối vàng có linh thiêng ắt không mong nhìn thấy công tử trong bộ dạng này đâu.”

Thẩm yến bất giác ngây người, rồi đột nhiên quát hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Bích Dung lặp lại một lần nữa.

“Ở dưới suối vàng có linh thiêng…” Thẩm Hành lẩm bẩm câu nói đó mấy lần, rồi chợt đứng bật dậy.

Bích Đồng cả kinh. “Công tử, người định đi đâu vậy?”

Lời còn chưa dứt thì Thẩm Yến đã tung người nhảy vọt lên ngựa, sau đó phi thẳng xuống núi. Thẩm Yến là người của Thiên môn, hơn nữa còn là đại đệ tử thủ tịch[1], y biết đại trưởng lão của Thiên môn thông tường môn bí thuật kỳ diệu vô cùng.

[1] Tức ghế đầu, chỉ người có chức vị cao nhất.

Thẩm Yến gõ cửa mời đại trưởng lão xuất quan.

Đại trưởng lão hỏi: “Không hối hận chứ?”

Thẩm Yến không chút do dự đáp ngay: “Dạ, con không hối hận.”

Đại trưởng lão bấm ngón tay tính toán một chút, sau đó nói: “Nếu muốn mang theo ký ức của kiếp này tiến vào vòng luân hồi tới kiếp sau, kể từ ngày hôm nay con nhất định phải làm đủ chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín chuyện tốt, hơn nữa còn không được làm hại bất cứ người nào. Chờ sau khi con công đức viên mãn tiến vào vòng luân hồi, Địa Tạng Bồ Tát sẽ ban cho con một điều ước.”

Tính sơ qua, để làm đủ chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín chuyện tốt, cho dù mỗi ngày làm được mười chuyện thì cũng cần hai mươi tám năm mới có thể hoàn thành.

Hai mươi tám năm là một quãng thời gian dài biết mấy, đã thế còn phải kiên trì mỗi ngày làm được mười chuyện tốt, thực là khó khăn quá chừng.

Sau khi biết được biện pháp nối lại duyên xưa với Tạ Uyển từ chỗ đại trưởng lão, toàn thân Thẩm Yến đều trở nên tràn trề sức sống, cứ như vừa có được một kiếp sống mới vậy.

Mỗi ngày y đều không biết mỏi mệt đi tìm chuyện tốt để làm, nhưng bất kể ra sao, cứ tối đến là y liền quay trở về ngôi nhà nhỏ trên núi, lại tới trước mộ của Tạ Uyển mà trò chuyện mấy câu.

Thẩm Yến là một người cố chấp, sau khi đã xác định được mục tiêu, dù quá trình có gian khổ tới chừng nào đi nữa y cũng sẽ cố hết sức để thực hiện.

Cứ mỗi khi làm xong chuyện tốt, Thẩm yến lại ghi vào trong sổ. Nhìn số chuyện tốt trong sổ nhiều lên từng ngày, Thẩm Yến cảm thấy hết sức vui vẻ, tự nhủ mình đã ngày càng tới gần Tạ Uyển hơn rồi.

Khi số lượng chuyện tốt đạt tới một trăm năm mươi, cha mẹ của Thẩm yến đồng loạt qua đời.

Thân là con một trong nhà, Thẩm Yến đương nhiên phải đưa linh cữu của cha mẹ về quê cũ Phong An. Phong An ở cách Thiệu Lăng nào phải chỉ ngàn dặm, đi đi về về một chuyến, dù có đẩy tốc độ lên hết mức cũng cần nửa tháng mới xong.

Thẩm Yến không nỡ xa Tạ Uyển, nhưng cũng không thể nào chối bỏ trách nhiệm của người làm con. Sau khi cáo biệt Tạ Uyển, Thẩm Yến liền lên đường đưa linh cữa cha mẹ về Phong An. Nhưng y vừa mới đi chưa lâu, vấn đề đã xuất hiện.

Thẩm Yến trước giờ chưa từng biết đến sự tồn tại của Tần Mộc Viễn.

Mà Tạ Uyển thì quả thực chưa kể với Thẩm Yến về Tần Mộc Viễn bao giờ. Khi Tạ Uyển đang tuổi ô mai, trong mắt chỉ có duy nhất một mình Thẩm Yến, làm gì còn có tâm tư mà nhắc đến Tần Mộc Viễn với y.

Sau khi nhận được thư của Bích Đồng, Thẩm Hành mới biết đến một con người như thế.

Bích Đồng viết trong thư rằng:

Công tử về mau! Thi thể của phu nhân bị Tần công tử cướp đi rồi!

Thẩm Yến giận dữ tột cùng, hành trình hơn nửa tháng được rút gọn lại còn một nửa, ngựa chẳng biết đã chết mất bao nhiêu con. Khi Thẩm Yến về đến nơi, y tận mắt nhìn thấy thê tử của mình bị Tần Mộc Viễn ôm trong lòng, mà Tạ Uyển lúc này còn mặc áo cưới đỏ rực trên người nữa.

Khi dừng ánh mắt trên khuôn mặt Tạ Uyển, Thẩm Yến phát hiện dung nhan của nàng đã bị hủy hoại quá nửa, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương trắng ở phía sau thịt rữa.

Nếu là người khác nhìn thấy tình cảnh này, ắt sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Nhưng Thẩm Yến thì khác.

Bất kể võ công đã bị phế mất hay chưa, trong lòng Thẩm Yến, Tạ Uyển chính là Tạ Uyển, dù dung mạo của nàng có xấu xí đến nhường nào y cũng chẳng để tâm. Huống chi, hiện giờ trong lòng Thẩm Yến chỉ có một mình Tạ Uyển mà thôi.

Nhìn thấy thê tử đã chết rồi, còn vì sự sơ suất của bản thân mà phải chịu một nỗi nhục to lớn như vậy, Thẩm Yến giận đến nỗi mất hết lý trí.

Y lao vào đánh nhau với Tần Mộc Viễn một trận.

Nếu võ công của Thẩm Yến vẫn còn, Tần Mộc Viễn ắt không phải là đối thủ của y. Nhưng giờ đây Thẩm Yến chỉ có thể dựa vào những chiêu số không có nội lực để giao chiến với Tần Mộc Viễn, thành ra hai người có thể nói là cân tài cân sức.

Đến cuối cùng Thẩm Yến là người thắng thảm, vì y vốn là đại phu, so với Tần Mộc Viễn thì hơn ở chỗ hiểu rất rõ về kết cấu cơ thể con người.

Tần Mộc Viễn bị Thẩm Yến đánh cho chỉ còn lại nửa tính mạng, nhưng tình trạng của Thẩm Yến cũng chẳng tốt hơn là mấy.

Y bế thi thể của Tạ Uyển lên, đưa nàng về ngôi nhà nhỏ trên núi bằng tấm thân mang đầy thương tích. Y cởi áo cưới trên người nàng ra, thay cho nàng một bộ xiêm y mà mình mới mua về từ bên ngoài.

Thẩm Yến nhìn chằm chằm vào bộ đồ quá khổ trên người Tạ Uyển, cảm thấy áy náy vô cùng, trên mặt lộ rõ vẻ buồn bã.

Y không hiểu về Tạ Uyển chút nào.

Ngay đến cỡ áo của nàng y cũng không biết, mọi thứ về Tạ Uyển y đều chẳng hay biết gì.

Bích Đồng đứng một bên dè dặt nói: “Công tử, phu nhân… đã mất nhiều ngày như thế rồi, áo mặc không vừa cũng không có gì là lạ cả.”

Thẩm Yến tự trách mãi không thôi.

Y nhìn Tạ Uyển chăm chú, dần dần chợt sinh ra ảo giác. Y thấy Tạ Uyển nở một nụ cười tươi rạng rỡ với y, còn khẽ gọi: “Sư phụ.”

Thẩm Yến đưa tay tới nhẹ nhàng vuốt ve bờ má của Tạ Uyển.

Y cúi đầu, hôn lên mảng xương trắng lộ ra trên mặt nàng. Nơi đó rõ ràng vừa lạnh lẽo vừa thô cứng nhưng Thẩm Yến lại cảm thấy ấm áp và mềm mại vô cùng, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó mà dùng lời miêu tả.

Bích Đồng nhìn mà không kìm được buồn thương bật khóc.

“Công tử, phu nhân chắc cũng hy vọng có thể nhập thổ vi an[1] đấy.”

[1] Ý chỉ người chết cần được chôn cất đàng hoàng thì mới có thể yên nghỉ.

Thẩm Yến nói: “Ta biết. Ta chỉ muốn nhìn nàng ấy thêm một chút nữa thôi.”

Khi đặt lại Tạ Uyển vào trong quan tài, Thẩm Yến nhìn thấy con của bọn họ lúc này đã biến thành một đống xương trắng. Y buồn đến nỗi toàn thân run lên lẩy bẩy, hai mắt đỏ tấy sung húp cả lên, trái tim thì như kim đâm vào muôn ngàn lỗ.

Những chuyện thương tâm y vốn đã chôn sâu vào nơi đáy lòng lúc này lại một lần nữa bị xới tung lên.

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, thê tử của y, con của y, và còn cha mẹ của y nữa, tất cả đều lần lượt qua đời, trên thế gian này Thẩm Yến y chẳng còn người thân nào nữa cả.

Sau trận chiến với Ma giáo, Thẩm Yến đã không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cẩn thận, bây giờ lại liều mạng đánh nhau với Tần Mộc Viễn một trận, thân thể dần yếu đi rất nhiều. Kỳ thực Thẩm Yến vốn là một thầy thuốc, tình trạng của bản thân y biết rõ hơn bất cứ ai.

Nhưng y không chữa trị cho mình, chẳng rõ là muốn tự trừng phạt hay là định chuộc tội. Hiện giờ Thẩm Yến cố gắng sống tiếp chỉ vì một ý niệm, đó là hoàn thành chín vạn chín nghìn chín trăm chín mươi chín chuyện tốt, sau đó thì luân hồi tới kiếp sau để nối lại duyên xưa với A Uyển.

Thẩm Yến muốn làm gì Bích Đồng biết rất rõ, vì y không hề giấu giếm Bích Đồng. Đối với người mà A Uyển tin tưởng lúc sinh tiền, Thẩm Yến cũng hết sức tin tưởng.

Khi biết được mục tiêu của Thẩm Yến, Bích Đồng cảm thấy chấn động vô cùng.

Thị lắp bắp hỏi: “Thực… thực sư… có thể nối… nối lại duyên xưa ư?”

“Đúng vậy.”

Bích Đồng rất nhanh đã phát hiện ra chỗ lạ thường. “Nhưng phu nhân đã rời xa nhân thế lâu như vậy rồi, còn công tử thì vẫn cần làm thêm rất nhiều chuyện tốt nữa mới được. Chờ công tử hoàn thành đủ số chuyện tốt, phu nhân chẳng phải là đã đầu thai từ lâu rồi ư?”

Kỳ thực Thẩm Yến cũng từng nghĩ tới vấn đề này rồi nhưng đại trưởng lão lại nói với y rằng hồn phách của Tạ Uyển bây giờ vẫn còn đang ở dưới địa phủ, ít nhất cũng phải ba mươi năm nữa mới tới lượt nàng đầu thai chuyển thế.

Thẩm Yến nghĩ tới việc Tạ Uyển phải ở một mình dưới địa phủ nhiều năm như vậy thì thương xót vô cùng. Y đành cố gắng đẩy nhanh tiến độ làm việc tốt, chỉ có như vậy thì mới có thể sớm ngày xuống dưới đó bầu bạn với nàng.

Thẩm Yến không ngờ được rằng Tần Mộc Viễn lại là một tay đáng gờm như vậy.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Tần Mộc Viễn cứ một mực bám riết lấy Thẩm Yến. Mỗi lần Thẩm Yến giúp đỡ được một người là Tần Mộc Viễn hoặc người của hắn lại xuất hiện gây rối, khiến cho tiến độ một ngày làm hơn mười việc tốt của Thẩm Yến biến thành một ngày mấy việc, thậm chí có ngày còn chẳng làm nổi một việc nào.

Mỗi lần gặp mặt, Tần Mộc Viễn đều nhìn Thẩm Yến bằng ánh mắt chất chứa nỗi oán hận.

“Ngươi đã không biết trân trọng A Uyển, vậy thì kiếp sau đừng mong có được cơ hội này. Trong kiếp sau ta sẽ nắm chặt lấy bàn tay A Uyển từ khi nàng ấy mới ra đời, lại chiếm trọn ánh mắt của nàng ấy, khiến ngươi không thể có được chỗ dứng nào trong trái tim của nàng ấy cả.”

Thẩm Yến không định qua lại với Tần Mộc Viễn.

Y khổ luyện ám khí, cứ khi nào Tần Mộc Viễn xuất hiện gây rối là liền tặng cho hắn một mũi ám khí đã được tẩm sẵn thuốc mê. Thẩm Yến biết là trong thời gian làm chuyện tốt tuyệt đối không được giết một người nào, bằng không bao công sức trước đó sẽ uổng phí hết, cho nên mỗi lần y đều cố gắng tránh xa Tần Mộc Viễn hết mức có thể.

Nhưng Tần Mộc Viễn nào có chịu dễ dàng buông tha cho Thẩm yến như vậy. Đến dịp Trung Thu thứ hai sau khi Tạ Uyển rời xa nhân thế, hắn dọn lên núi ở, lại xây một ngôi nhà trúc ở ngay trước cửa nhà, còn lập cả mộ áo mũ[1] cho Tạ Uyển nữa.

[1] Tức loại mộ không chôn thi thể mà chôn quần áo và di vật của người chết.

Thẩm Yến thấy thế thì không nói năng gì.

Sau một thời gian tiếp xúc, Thẩm Yến đã ý thức được rằng Tần Mộc Viễn quá ư điên cuồng, so kè với hắn chỉ tổ lãng phí thời gian của bản thân mà thôi, cho nên Thẩm Yến đã chọn cách không thèm để tâm tới hắn.

Đến dịp Trung Thu thứ mười sau khi Tạ Uyển đi xa, Thẩm Yến đã làm được tới bốn vạn chuyện tốt. Năm nay Thẩm Yến đã bốn mươi tuổi, vì mang bệnh trên người nên y già rất nhanh, thêm vào đó lại chẳng chịu chăm chút cho vẻ bề ngoài, do đó trông y chẳng khác nào một ông lão đã bước một chân vào trong quan tài.

Trung Thu năm ấy, Thẩm Yến nhớ Tạ Uyển vô cùng.

Mười năm nay, những tháng ngày làm việc thiện triền miên chẳng những không thể mài mòn ý chí của Thẩm Yến, ngược lại còn khiến y thấy nhớ Tạ Uyển hơn. Cả ngày hôm nay y đều không ra ngoài làm việc thiện, chỉ ở trong bếp lọ mọ chuẩn bị đồ ăn trong dịp Trung Thu.

Sau khi xong xuôi, Thẩm Yến bày tất thảy đồ ăn ra trước mộ của Tạ Uyển.

Y nói với nàng: “A Uyển, kiếp sau ta sẽ ngày ngày làm đồ ăn ngon cho nàng. Nàng muốn ăn cái gì, ta sẽ làm cho nàng cái đó.”

Tất cả các loại đồ ăn Thẩm yến đều ăn một nửa nhỏ, phần còn lại thì đem đốt đi. Y nói: “Bích Đồng nói là nàng thích ăn đồ ngọt nên các thứ ta đều đã cho nhiều đường rồi đấy.” Thẩm yến chợt khẽ cười. “Chẳng biết đứa nhỏ đã mọc răng chưa, những đồ ăn này chắc là nó không dùng được rồi.”

Đang nói, Thẩm yến bỗng cảm thấy sống mũi cay cay.

Có lẽ con người ta khi đến tuổi trung niên thì thường khó mà khống chế nổi tâm trạng của mình. Thẩm Yến cảm thấy mình là kẻ ngốc nghếch nhất trên đời, lúc mà lẽ ra cần trân trọng thì không biết trân trọng, đến khi người ấy đã chết rồi thì mới bắt đầu dốc lòng níu giữ những thứ đã thuộc về dĩ vãng.

/50