Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 59 - Chương 59

/535


Ừ, bà nội sẽ không để cho con sống một mình đâu. Bà nội kiên định gật đầu, sau đó dặn dò vài câu bảo cô chú ý an toàn, rồi đưa Sở Niệm ra khỏi nhà.

Đợi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất ở trên hành lang, còn đứng ở cửa, bà nội yên lặng thở dài, tự nhủ: Nếu cháu gái tôi nhất định không tránh khỏi một kiếp này, tôi nguyện ý dùng công đức và hồn phách của mình có thể ngăn cản thay nó được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Cho dù là hồn bay phách tán! Nói xong, liền xoay người lợi dụng sức gió đóng cửa lại, vẻ mặt cô đơn trở lại bên trong lư hương bát giác.

... ....

Đứng ở dưới lầu, Sở Niệm lặng lẽ chờ vài phút, dùng sức hít hít cái mũi mỏi nhừ, lúc này mới vừa lấy di động ra vừa mở cửa rào. Mới vừa bấm số điện thoại của Thương Sùng, cô đã nhìn thấy chiếc Maserati quen thuộc đang đỗ ở ven đường.

Cô bỏ di động vào túi xách, bước nhanh tới, mở cửa xe, rất tự nhiên ngồi lên ghế lái phụ. Cô nói: Đến sớm vậy, sao không gọi điện thoại cho tôi?

Có lẽ cô thật sự tưởng câu nói đùa vào lúc ban chiều của anh là thật, Thương Sùng phát hiện Sở Niệm không chỉ trang điểm nền nã mà còn mặc bộ váy ngắn màu đen bó sát người. Lông mi thật dài, kết hợp với đôi môi hồng phấn, hai chân trắng nõn thon dài hoàn mỹ lộ ra dưới làn váy, dưới chân là đôi giày cao gót màu đen tinh xảo, khiến cả người cô đều trở nên gợi cảm hơn.

Thương Sùng nhìn chiếc vòng mã não màu lam trên cổ cô, đáy mắt chợt lướt qua vẻ kinh ngạc rồi đáp: Suy nghĩ vài chuyện mà thời gian cũng còn sớm. Buổi tối ăn gì chưa?

Sở Niệm gật nhẹ đầu, thắt dây an toàn, đáp: Ăn một chút, lần này bảo đảm sẽ không đói bụng nữa.

Thương Sùng cong môi, cũng không nói thêm gì, khởi động xe, lái đi ra ngoài.

Dọc đường đi, hai người giống như đang suy nghĩ chuyện của mình, mặc dù không có gì trao đổi, nhưng cũng không lúng túng giống như trước.

Lần này Thương Sùng không lái nhanh, Sở Niệm ngồi bên cạnh dùng tay chống đầu, nhìn phong cảnh bên ngoài, sau đó lại như có như không liếc Thương Sùng, giống như đang quan sát cái gì. Thương Sùng dời mắt sang cô, cô lại vội vàng dời tầm mắt sang nơi khác.

Anh không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, lúc ánh mắt chạm nhau lần nữa, Thương Sùng mở miệng hỏi: Em đang lén lén lút lút nhìn cái gì thế?

Sở Niệm bĩu cái miệng nhỏ nhắn, dù sao đã bị bắt được, cứ nói thẳng đi.

Nhìn anh.

Vậy đã nhìn ra cái gì chưa?

Tôi chỉ cảm thấy anh mặc quần áo màu trắng rất dễ nhìn. Buổi tối Thương Sùng thay thành áo sơ mi và quần tây dài màu đen. Trang phục như vậy vốn khiến người ta cảm thấy đè nén và cũ kỹ, nhưng lại bị Thương Sùng tạo thành một cảm giác khác. Nhất là những chiếc nút áo khảm vàng đính trên áo sơmi kia, thật đúng là khiến anh càng cao quý, đồng thời không mất vẻ




/535