TÙ SỦNG: ANH RỂ CÓ ĐỘC

Chương 68 - Chương 61

/99


“Chỉ còn chờ cơ hội thôi.” Tiến thúc nhàn nhạt đáp lại.

Người đời chỉ nói trong thành phố Thượng Hải thì Tả gia là lớn nhất, nhưng không biết, vươn xa hơn…… Nếu Tả Thành muốn chỗ nào, thì dễ như trở bàn tay, nếu muốn mạng ai, thì có cả trăm ngàn lại cách làm thần không biết mà quỷ cũng chẳng hay.

Đối với Tề Dĩ Sâm, anh tính kế từng bước, nhưng lại không lấy mạng người.

Nhìn bên bệ cửa sổ, như có như không, chậu chà là kia đón gió, dưới ánh trăng thanh, giọng nói của anh mang đầy yêu mị: “Đã đến lúc.”

Phía trước là gió mùa đông, gió đông này chính là đôi bàn tay đẹp đến mê hoặc lòng người của Tả Thành, lúc đầu ngón tay ngoắc ngoắc, thì chính là thời khắc nghiêng trời lệch đất.

Tiến thúc lặng im một lát, vẻ mặt nghiêm túc: “Thiếu gia, tối hôm qua Tề Dĩ Sâm phát bệnh, vừa đến đây cấp cứu.” Giọng nói lại im bặt, giống như muốn nói lại thôi.

Mỗi lần đụng phải chuyện của người kia, thì Tiến thúc lại khó tính bước tiếp theo, bởi vì người trước mặt này sẽ rối loạn tư tưởng ngay, ông nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, thật chính xác.

Tả Thành ngước đôi mắt lạnh như băng lên, sâu thẳm, khẽ hé môi, chỉ khạc ra một chữ, không cho chối từ: “Nói.”

Ánh mắt Tả Thành như sắp sửa tung khói mù, có ánh sáng lờ mờ, tóm lại là biết có liên quan đến người kia.

Tiến thúc không thể né tránh, nén giọng, nói thẳng: “Bây giờ Hạ Sơ tiểu thư đang ở đó với Tề Dĩ Sâm.”

Hung ác nham hiểm tràn ngập trong đôi mắt kia, che khuất đi điểm sáng mờ ảo, mi mắt rũ xuống, tới khi ngước mắt lên, tất cả chỉ còn là lạnh lùng kiêu ngạo như băng như tuyết, anh không nói tiếng nào, và đứng dậy.

Tiến thúc dè dặt: “Thiếu gia, khuya lắm rồi, hay là ngày mai——”

Chưa nói xong, thì Tiến thúc đã kinh hãi, tất cả những lời khuyên răn đã câm lặng khi đến bên mép, Tả Thành như một ngọn gió rét buốt, gò má lạnh lùng, kéo cái gối trên tay đi.

Tiến thúc ngước mắt, người đã đi xa, cũng chỉ lắc đầu một: Đúng là như thế, rối loạn tư tưởng.

Trong phòng bệnh, ánh đèn vàng ánh đỏ như ánh trăng dịu dàng, khiến bóng hình người ta trở nên dịu dàng hiền hòa, và bỗng dưng vẻ mặt cũng trở nên thê lương tự bao giờ.

Một đôi mắt, đen như mực, gợn sóng như gội rửa, con ngươi được khắc trên gương mặt tái nhợt phản chiếu một gương mặt tái nhợt giống như thế.

Người trên giường mở mắt, ánh mắt #Guānyǔ Giang Hạ Sơ mang vẻ u ám như vụt sáng lên, sương mù dày đặc như tan biến: “Tỉnh rồi.”

Giọng điệu cũng chỉ nhàn nhạt, không hề kinh ngạc, giống như đợi cả ngàn cánh buồm đi qua cũng chẳng thăm hỏi một câu.

Nhưng ánh mắt cũng chỉ giấu đi trong chớp mắt, mi dài đen nhánh như phủ một lớp bụi, như mệt nhoài, khẽ nhắm lại, gương mặt tuấn tú tái nhợt không còn chút huyết sắc, khóe môi kéo lên thành một nụ cười thê lương: “Hạ Sơ, đã tới bao lâu rồi.”

Cô ngồi cạnh giường, trên chiếc ghế đệm mềm mại chuẩn bị cho Dĩ Sâm: “Anh ngủ lâu quá, em đã tới từ ngày hôm qua rồi.” Dưới mắt, là bóng đen rã rời như thế.

Đôi môi trắng bệch của Tề Dĩ Sâm mỉm cười yếu ớt, đôi lông mày nhíu chặt lại như cố nén: “Chủ nhật ngày hôm qua, thế bác sĩ Tần có đi không?”

Anh tỉnh lại, dạo qua Quỷ Môn quan một lần, nhưng vẫn lo lắng cho cô, tốt quá, cô khỏe mạnh, dùng điều đó để chắp vá trái tim yếu ớt.

Cô níu lấy nơi đầu quả tim, từng chút từng chút, đâu đâu cũng chua xót, chua xót nghẹn lại ở cổ họng, không tài nào nuốt trôi xuống được, giọng nói hơi run run: “Bị bệnh là anh, còn quan tâm tới em.” Tề Dĩ Sâm cũng chỉ nhìn cô, như muốn có một đáp án thật chính xác, cô mím môi, rồi nói tiếp, “Đi chứ.”

Cô nhìn anh, sắc mặt giống như ánh trăng mộng mị, yếu ớt trắng bệch, hơi vàng vọt, anh bệnh lâu ngày, từ khi nào đã gầy gò như thế rồi? Chân mày nhíu chặt như thế, chắc chắn là rất đau.

Dĩ Sâm của cô, luôn luôn chịu đựng như thế, cho dù đau đến mấy thì vẫn sẽ cười yếu ớt với cô.

Tim, như bị hàng ngàn cây kim đâm vào nát tan, trong đôi mắt, đọng lại một lớp, nó mang tên đau lòng.

Cô nhìn anh, chưa bao giờ có ánh mắt.

Đôi mắt của cô, tất cả mọi tâm tình, cho dù che giấu hay là không, thì bao giờ Tề Dĩ Sâm cũng có thể hiểu ra được, anh cười với cô, khẽ nói: “Anh rất khỏe.”

Rất khỏe? Giọng nói hai chữ này yếu ớt như thế.

Anh chính là như thế, nén đau, cười với cô, bảo rằng anh rất khỏe, chỉ là không hy vọng cô không vui thôi. Sao cô lại không hiểu chứ? Mở lời trong trầm lắng: “Anh không khỏe.” Nhẹ nhàng đặt tay lên ngực Tề Dĩ Sâm, nói trái tim của anh, nhìn vào mắt anh, “Đau không?”

Lắc đầu một: “Không đau.” Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, lại cười yếu ớt, “Đừng lo lắng, anh không sao, dù sau thì trái tim gắn ghép kia cũng đã được ghép rất nhiều lần rồi, chả là nhiều thêm mấy kim nữa thôi.”

Giống như cố ý pha trò, hẳn là không muốn cô lo lắng.

Ánh mắt Giang Hạ Sơ tối đi: “Em không lo lắng, anh đã từng đồng ý với em, sẽ sống thật là lâu, anh đã nói gì, thì chưa bao giờ nuốt lời.” Cô khẳng định, lai mang chút ý vị hờn dỗi thổ lộ đâu đó.

Tề Dĩ Sâm cười cười, đặt bàn tay gọt giũa lên mu bàn tay của cô, giọng


/99