Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội

Chương 130 - Chương 92

/158


Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn xuống món ngon đang gắp đến miệng, không để ý tới sự dụ dỗ dịu dàng nhẹ ngàng của Dạ Nguyệt Ly, kiên quyết quay mặt đi: Muội đã ăn no rồi.

Mặc dù còn muốn ăn nhưng bời vì Dạ Nguyệt Ly gắp cho nàng món măng giòn nàng yêu thích nhất nên nàng lại cảm thấy mất hứng không muốn ăn.

Nàng không khỏi chau đôi mày thanh tú, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên, không thể nuông chiều nam nhân! Giống như Dạ Nguyệt Ly, đối tốt với hắn, hắn liền được voi đòi tiên, cái gì cũng muốn quản, cả người nàng đều là của hắn, hắn còn không yên lòng cái gì? Luôn ăn dấm chua như vậy khiến nàng cực kỳ khó chịu.

Dạ Nguyệt Ly chăm chú nhìn dung nhan tinh sảo của người bên cạnh, híp cặp mắt đỏ rực thâm thúy tối tăm, hắn nói sâu xa: Nếu như nha đầu không có khẩu vị, huynh không ngại ngay bây giờ ôm muộn trở về phòng, giúp muội 'thực sự cho ăn no…'.

Tay Dạ Nguyệt Ly cầm đũa vẫn không bỏ xuống, giờ mập mờ nói nhỏ kèm hơi thở ấm áp phả vào vành tai Mộ Dung Tiểu Tiểu, trực tiếp khiến cơ thể mềm mại của nàng khẽ run, gương mặt nóng lên không cách nào khống chế được sắc đỏ từ mặt lan ra đến cổ, nàng tức giận quay đầu trợn trừng mắt nhìn Dạ Nguyệt Ly, môi anh đào mấp máy, lại thấy Dạ Nguyệt Ly cười như không cười ngắm nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm mà tà mị, nàng cắn răng nghiến lợi thét lên: Muội không ăn!

Hình như còn chê mặt nàng không đủ đỏ, đầu lưỡi trơn trơn của hắn càn rỡ liếm lên vành tai mềm mại của nàng, bất đắc dĩ nói: Xem ra, vẫn phải trở về phòng đút…

Con mắt mờ sương của Mộ Dung Tiểu Tiểu càng lúc càng mơ hồ, gò má bắt đầu càng lúc càng nóng lên, giọng nàng run rẩy: Huynh…huynh tên lưu manh…

Giọng nàng run run lên án vào tai Dạ Nguyệt Ly lại thành nũng nịu, hết sức dễ nghe, con mắt đỏ rực của hắn thoáng hiện lên nụ cười nhỏ đến mức khó có thể nhận ra, lời nói lạnh lùng nghiêm nghị không cho phép từ chối: Ăn thêm một chút nữa nếu không huynh sẽ nghĩ là muội không yêu huynh nữa, thậm chí huynh gắp món ăn cũng không ăn.

Thấy hàm răng nàng cắn môi dưới, thân thể mềm mại cũng không ức chế nổi mà xui lơ trong lồng ngực hắn, hắn cười nhẹ, nâng chiếc cằm tinh xảo của nàng lên, giọng nói khàn khàn, buồn rầu nói: Lưu manh? Ừm, huynh thích, giờ huynh liền muốn lưu manh với muội, làm thế nào đây? Dĩ nhiên, nếu muội còn nói lại một lần nữa huynh lập tức biến danh hiệu này thành thật.

Mộ Dung Tiểu Tiểu nghe xong sợ hết hồn hết vía, bởi vì cảm nhận nhận được đỉnh nhọn của dị vật chọc vào người nàng nên liền há miệng ra theo bản năng, chỉ sợ Dạ Nguyệt Ly muốn măm măm nàng ngay trong phòng ăn.

Tiếng cười trầm thấp vang lên, Dạ Nguyệt Ly hôn nhẹ lên trán trơn bóng như bạch ngọc của Mộ Dung Tiểu Tiểu, sau đó khẽ thở dài, giọng nói bị đè nén cơ hồ rung lên: Như vậy mới ngoan, muội gầy như vậy không ăn nhiều chút sao được.

Dứt lời, hắn bỏ miếng măng giòn đã lạnh từ lâu xuống, gắp một miếng măng giòn khác đưa lên miệng nàng, ánh mắt giống như vô tình lướt qua bụng dưới của người nào đó, sau này, nơi nay sẽ chứa đựng kết tinh của hai người bọn họ, không nuôi nàng cho tốt thì nào có được.

Mỗi một tấc da tấc thịt của Mộ Dung Tiểu Tiểu như bị thiêu đốt, nàng vừa hờn vừa giận nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây nên chuyện, trọng miệng lại như nhai sáp nến, ăn thì không ngon.

Đè xuống tiếng thở dài nặng trĩu, Dạ Nguyệt Ly không nhịn được thỏa hiệp nói: Được rồi, đừng nhìn huynh như vậy, ngày mai chúng ta tham gia tiệc, chỉ là sau khi thăm Nam Cung Nguyệt Bân không cho phép muội còn nghĩ đến hắn ta nữa.

Thôi, nàng khó chịu, hắn cũng khó chịu theo, tại sao hạnh phúc của hai người bọn họ lại bị kẻ không quen biết ảnh hưởng?

Thân thể cứng ngắc của Mộ Dung Tiểu Tiểu giật mình, hàng lông mi dài kích động, ánh mắt vẫn còn mang theo nghi ngờ nhìn Dạ Nguyệt Ly, chuyện gì đã xảy ra với người này? Đầu tiên là không cho nàng đi sao giờ lại thay đổi ý kiến rồi?

Đôi môi đỏ mọng chợt đau nhói, lại thấy Dạ Nguyệt Ly đang giày xéo nàng, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, gấp gáp yêu câu: Đồng ý với huynh đi!

Được. Mộ Dung Tiểu Tiểu sững sờ mở miệng.

Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly khẽ dao động, bàn tay vuốt ve gương mặt trắng nõn của nàng, vội vàng nói: Nha đầu, cả đời huynh không muốn gì khác, trừ muội ra! Không cho phép nghĩ về hắn mãi nữa, người muội yêu là huynh!

Coi như hắn cố gắng hết sức che dấu nỗi sợ hãi nhưng Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn nhận ra sâu nơi đáy mắt hắn là sự đau đớn và lo lắng, nàng nuốt thức ăn trong miệng, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giải thích: Ly, muội chỉ muốn xác nhận thân thể Việt Bân không còn gì đáng ngại, nếu khồng mặc dù muội hạnh phúc nhưng lương tâm muội lo lắng.

Nha đầu, huynh nói rồi, muội nợ hắn, huynh sẽ trả.

/158