Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 26 - Chương 26

/50


Lời Liễu Minh Nguyệt vừa ra khỏi miệng, Ôn thị đã sợ ngây người.

——Chuyện này xảy ra lúc nào? Sao bà không biết!

Nha đầu đừng nói bậy, chuyện đính ước lớn như vậy, sao phụ thân lại chưa từng chiêu cáo với thân hữu *(bạn bè thân thích) được chứ? Càng nói càng không có quy củ!

Nhưng thật ra lòng bà cũng có chút hoảng sợ. Thường ngày cho dù Liễu Minh Nguyệt thấy bà khiến Tiết Hàn Vân khó chịu thế nào, dù là quở trách Tiết Hàn Vân ở trước mặt nàng, cũng không trông thấy nàng phát tác, hôm nay mới chỉ nói một câu, đã khiến nàng phản kháng kịch liệt như vậy, có thể thấy được rất khác thường.

Cảm giác đầu tiên của Hạ Đan Ngọc và Hạ Bội Ngọc chính là: những toan tính vừa ân cần vừa tặng lễ vật trong hai ngày nay, đúng là cho không rồi!

Bỏ ra nhiều công sức như vậy nhưng lại chẳng có ích gì, quay đầu nhìn sắc mặt của mẫu thân, khỏi phải nói cũng biết đã đen kịt đến không thể diễn tả.

Vào tối hôm qua khi Vạn thị biết được tin này, lúc ấy đã biết, việc lớn của cô tỷ đã không thành. Hôm nay thấy hai di (dì) – cháu các nàng ở đây, thế nhưng vừa làm một trận đã khó có thể dần xếp như vậy, bà vội vã kéo cả người run run của Ôn thị, lại nháy mắt với Ôn Dục Hân, ý báo nàng kéo Liễu Minh Nguyệt đi dọn đồ.

Liễu Minh Nguyệt cảm thấy không những mình chịu nhục, bị adi chỉ trích, mà Tiết Hàn Vân cũng bị coi rẻ, từ lúc lúc mới sinh nàng đã được Liễu Hậu nâng niu trong lòng bàn tay, dù là vào cung cũng có thân phận cao quý, chỉ ngoại trừ kiếp trước lúc sắp chết bị Thẩm Kỳ Diệp nhục nhã ra, dùng hai đời cộng lại nàng chưa từng chịu nhục nhã lớn như vậy, lập tức lớn tiếng gọi nha hoàn bên người: Hạ Huệ, còn không đi thu dọn đồ đi? Thu Quả đến cổng trong thông báo với Liên Sinh, bảo chủ tử hắn chờ ở bên ngoài, bọn ta sẽ lập tức ra đó!

Ôn thị cảm thấy từ lúc nàng gặp cướp, sau khi trở về đã sửa lại tính tình, càng ngày càng khéo léo, nhưng chỉ có Liễu Minh Nguyệt tự mình biết, bình tĩnh dưới hoàn cảnh này nhất định sẽ tạo thành một biểu hiện giả dối, cho dù gặp một trận sống chết, tính tình biến đổi lớn thì sao, thật ra thì đây cũng không phải là vì gặp phải chuyện đó.

Một khi đã chạm đến ranh giới cuối cùng của tôn nghiêm, từ lúc nàng còn là đại tiểu thư tâm cao khí ngạo của phủ Tướng Quốc, đã sớm biết phản kháng mạnh mẽ rồi!

Chỉ là hiện nay nàng đã không còn là một Liễu Minh Nguyệt quyết chí tiến lên bất chấp hậu quả nữa, mà là dù tức giận trong phút chốc, cũng sẽ cân nhắc hậu quả, biết cách trở mặt trong nháy mắt, Ôn thị cũng không còn cách với nàng, lúc này mới đường hoàng nổi giận, không hề che giấu cảm xúc nữa.

Ôn thị chỉ vào Liễu Minh Nguyệt, vô cùng giận dữ, nói: Chuyện này. . . . . . Đệ muội muội nhìn đi, nha đầu này là muốn chọc ta tức chết sao? May muội muội đi rồi, nếu không cũng không biết sẽ đau lòng đến mức nào vì nó nữa, thế nhưng hôm nay lại khiến ta đau lòng như vậy. . . . . . Nói xong lập tức rơi lệ.

Ôn thị lăn lộn trong hậu viện, dùng đủ loại thủ đoạn nhằm khiến nàng rung động, biết co biết duỗi, thấy Liễu Minh Nguyệt lộ ra vẻ mặt cương cường khó thuần phục, liền lùi một bước cố gắng dùng tình thân đả động nàng.

—— Về chuyện đính ước, coi như dù là lời từ miệng Liễu Minh Nguyệt nói ra thì sao, cũng chỉ là lời của một đứa trẻ trong nhà thôi, Liễu Hậu vẫn còn chưa thông báo với thân hữu. Tiết Hàn Vân chỉ là một cô nhi không phụ mẫu, cả thế xác và tinh thần đều phải dựa vào sự che chở của phủ Quốc Công, chỉ cần Liễu Tương không tiếp nhận mối hôn sự này, hắn còn có thể lật trời sao?

Tương lai, tiền đồ của hắn đều nằm trong tay của Liễu Hậu!

Liễu Minh Nguyệt thấy bà ta lấy mẫu thân của mình ra để thỏa hiệp, nhớ lại nhiều năm như vậy, mặc dù a di hà khắc, lại thích dạy dỗ, nhưng cũng đối xử với nàng không tệ, chỉ là chung quy thì có lẽ cái “không tệ” này cũng là xuất phát từ lòng riêng. Nếu như. . . . . .phụ thân của nàng không phải là nhất quốc chi tương, mà là một kẻ nghèo túng, không biết vị a di này sẽ thế nào khi mẫu thân nàng qua đời đây?

Chuyện trên thế gian này, mọi việc đều không thể suy nghĩ quá sâu xa, hồ đồ còn có thể vui vẻ sống sót. Nếu tra cứu, cuối cùng lòng sẽ hoàn toàn lạnh lẽo.

Giờ phút này đầu Liễu Minh Nguyệt bỗng nhiên nảy ra một ý niệm như vậy. Nàng thực mệt mỏi khi thấy Ôn thị luồn dùng khuôn mặt ân cần đó nhìn nàng rồi. Nếu mẫu thân nàng còn sống, có lẽ sẽ không giống Ôn thị đâu phải không?

A di đừng khóc nữa, coi như người là a di thì sao, người nuôi nấng con lớn lên, nâng con trong lòng bàn tay vẫn là phụ thân. Chuyện hôn nhân, là lệnh của phụ mẫu, nếu phụ thân đã hứa gả con cho Vân ca ca, khinh thường huynh ấy, cũng chính là đang xem thường con! Nếu so sánh huynh ấy với mèo chó, cũng là đang xem con như chó mèo! Phủ giám thừa này, về sau con không muốn đặt chân tới đây nữa! Nói xong lập tức phất tay áo đi ra ngoài.

Vạn thị vội la lên: Dục Hân, mau tới xem muội muội con đi, đưa nàng về phủ Tướng Quốc, đừng để nàng tức đến hại thân thể! Sau đó quay đầu lại an ủi Ôn thị: Tỷ tỷ cũng đừng để


/50