Tướng Phủ Ngốc Thê

Chương 146 - Chương 118

/147


Trấn Thanh Khê là địa phương không lớn không nhỏ, nói là trấn nhỏ, kỳ thật là lớn hơn so với thôn một chút.

Nhưng kỳ lạ là, nơi này khách điếm rất nhiều, sầm uất không ngờ.

Đi vào trấn Thanh Khê, trong nhà đều là đám người, lui tới đều là khách buôn bán, còn có hàng loạt khách điếm tiệm rượu.

“Nơi này có chỗ không thích hợp lắm.”

Ngàn Mị tặc lưỡi, không nghĩ tới lại có địa phương như vậy, giống như thôn trang nhỏ bé, kinh tế thì phát triển mạnh.

Nơi này mọi người trên mặt tràn đầy tươi cười, mặc kệ là thật tâm hay giả ý, tóm lại, rất khác nhau.

“Cứ tìm khách điếm trước đã.”

Ngôi nhà đầu tiên mọi người nhìn thấy rất huênh hoang, cũng làm người ta chú ý.

“Khách điếm Duyên Tới.”

Lão bản là một nữ nhân phong tình vạn chủng, rất nhiệt tình với Đường Mẫn.

“Các vị khách quý, hoan nghênh vô cùng, đến trấn Thanh Khê này, trọ ở khách điếm Duyên Tới là đúng rồi. Chỗ này sẽ phục vụ mọi người vừa lòng.”

“Bà chủ sao biết chúng tôi vừa tới?”

“A…, vị này đang nói giỡn với ta à! Tới trấn Thanh Khê này đều là khách qua đường, không phải đi tới Thương Lan thì Nam Chiếu, hoặc đi phía Bắc Trường Thành, liền dừng chân tại đây, nghỉ ngơi tạm ở chỗ này.”

“A…, nói như vậy bà chủ làm ăn rất tốt sao?”

“Đâu có, đâu có, các vị là khách quý, các vị đều là áo cơm cha mẹ.”

Bà chủ lập tức an bài chỗ ở, sau đó mang nước ấm, đồ ăn, mọi việc rất toàn diện, phục vụ chu đáo.

Ban đêm ở trấn Thanh Khê cứ yên tĩnh trôi qua như thế.

Cáo biệt bà chủ ánh mắt lưu luyến không rời, tiếp tục đi trước. Bà chủ đau lòng, ôi, mất đi một bó bạc to, cũng chỉ ở có một đêm…

Vạn Nhai Cốc, ngay đỉnh núi.

Đoàn người đi đến đỉnh núi Vạn Nhai Cốc, đứng trên đỉnh núi nhìn khái quát. Đi sâu xuống dưới, là vực sâu không thấy đáy, Vạn Nhai Cốc ở phía dưới cùng.

“Chúng ta chắc chắn muốn xuống dưới sao?”

Vô Âm nhịn không được hút không khí, muốn chết sao!

Nếu nhảy xuống, chắc chắn sẽ đi gặp Diêm Vương ấy chứ!

Đường Mẫn cười cười, nói với Vô Âm, “Ai nói chúng ta muốn nhảy xuống, không lẽ Vô Âm ngươi muốn nhảy xuống sao?”

“Không, làm gì có, phu nhân anh minh.”

Không phải nhảy xuống thì tốt, hù chết hắn rồi. Nhưng mọi người đều nghi hoặc, thế phải làm sao, Vạn Nhai Cốc, có cách đi khác sao?

Đường Mẫn nhìn bản đồ, sau đó xoay người, mắt không chớp nhìn Ngàn Mị chăm chú.

“Làm gì vậy?” Ngàn Mị tức giận gầm lên, lo lắng.

“Ngàn Mị ngươi hình như là cao thủ.”

“Không phải.”

“A…, vậy thì lạ thật, không lẽ Hành Ngọc nói dối sao?”

“Ngươi!”

Bất đắc dĩ đến gần, hắn gặp xui xẻo rồi, Hành Ngọc rất sủng ái Đường Mẫn, hắn lại không thể bỏ được Hành Ngọc, vốn định đùa giỡn nữ nhân này, không nghĩ đến chính hắn bị đùa giỡn rồi.

Chỉ vào địa phương trên bản đồ Vạn Nhai Cốc, nói, “Nơi này, có biểu tượng.”

Đường Mẫn lúc này mới cười nói, “Cứ nói đi, cửa vào chân chính ở chỗ nào?”

Ngàn Mị lắc đầu, cái này quả thật hắn không biết, hắn và Hành Ngọc mang bản đồ nghiên cứu mấy lần, lại khảo sát thực địa vài lần, vẫn không tìm thấy cửa vào, nhưng có thể xác định một điều chính là đỉnh núi không phải là cửa vào.

Nơi này là nơi tự tìm đường chết!

“Được rồi, chúng ta coi như là đi ngắm phong cảnh.”

Tinh thần Đường Mẫn sảng khoái, sáng sớm leo núi, thân thể khỏe mạnh.

Một đám người im lặng, ngắm phong cảnh, ừ thì ngắm phong cảnh.

Nhưng mà, chỗ này có gì hay mà nhìn chứ?

Liễu nương được Thúy Y đỡ ngồi xuống nghỉ ngơi, lúc này đã khôi phục thể lực, nhìn đỉnh núi này, nhớ lại lời Đường Mẫn nói, hơi nghi ngờ nói.

“Vạn Nhai Cốc, nghe hơi lạ đúng không?”

“Lão phu nhân, Vạn Nhai Cốc, Vạn Nhai Cốc, làm sao có thể chứ! Đây chính là đại lục mọi người đều biết Tử Vong Chi Cốc.”

“Đúng vậy, ta nghe tiểu thư nói, sơn cốc đó rất đẹp, đỉnh núi, rất giống với nơi này!”

Đường Mẫn liền xoay người, nhìn Liễu nương.

“Nàng có nói cái gì sao?”

Liễu nương lắc đầu, “Tiểu thư không nói cái gì, chỉ là tên giống như không gọi là Vạn Nhai Cốc, hình như là vậy, hả? ...Đúng rồi, gọi là Vô Nhai Cốc!”

Liễu nương khẳng định gật đầu, “Đúng vậy, gọi là Vô Nhai Cốc.”

Vô Nhai Cốc?

Ô Nha Cốc?



Rất nhiều con quạ tụ tập ở sơn cốc, Đường Mẫn chỉ cảm thấy đỉnh đầu mình có một đàn quạ bay qua.

“Vô Nhai Cốc? Chưa từng nghe thấy chỗ này.”

Vô Nhai Cốc, bọn hắn ai cũng không biết, rốt cuộc là nơi nào.

Không lẽ, phải tìm trăm dặm xung quanh, vẫn đang khảo nghiệm năng lực bọn hắn sao? Bản đồ này, rốt cuộc có dụng ý gì?

“Bản đồ này, là thật sao?” Phiêu Tuyết im lặng một ngày, giờ mới nói câu đầu tiên.

Đường Mẫn mang bản đồ đưa tới, bọn hắn đều không tìm ra được lí do, có lẽ

/147