Tuyệt Thế Thiên Tài Tiểu Công Chúa

Chương 10 - Chương 9

/24


~ hoàng cung Nguyệt quốc , Ngự thư phòng… ~

Sau án thư dài, một nam tử thân mặc long bào đang ngồi phê tấu chương. Tấu chương thì cầm ở trên tay, nhưng ánh mắt hắn từ đầu tới cuối đâu có nhìn đến. Vị này, chính là Hoàng đế Nguyệt Quốc, Lãnh Thiên Tà. Hắn, từ khi đăng cơ đã đưa Nguyệt Quốc từ một tiểu quốc đã trở thành một trong tứ đại đế quốc. Hoàng đế của tam quốc còn lại, nghe đến tên hắn cũng phải nể vài phần. Vị hoàng đế này cái gì cũng hoàn mĩ, duy chỉ có một cái tật: hắn quá mức sủng ái vị hoàng hậu cùng nhi nữ của mình. Ngay đến phi tần hậu cung cũng chưa từng được hưởng qua sự sủng ái như vậy của hắn! Về điều này, người trên toàn đại lục, không ai không biết! Nương theo tầm mắt của hắn bây giờ, chúng ta sẽ rất dễ dàng nhìn thấy một bóng dáng nam tử hắc y đang đứng một bên. Người nam nhân này, cả người và khuôn mặt đều được hắc y che kín, nhưng hoàn toàn có thể nhận ra, một cỗ hơi thở lạnh lùng u ám bao vây xung quanh hắn. . Một bên, hắc y nhân liên tục liếc hắn, liếc qua liếc lại mấy lượt, vẫn do dự không dám mở lời. Lãnh Thiên Tà đặt chung trà “cạch” một cái lên bàn, khiến hắc y nhân giật nảy mình, hắn nhướng mắt nhìn hắc y nhân, thản nhiên hỏi:

“ Hoàng thượng thần có việc cần nói ?”

Lãnh Thiên Tà thu lại tầm mắt, ho khan mấy tiếng, cười ôn hòa hỏi:

'' thái hậu cùng tiểu công chúa gặp chuyện gì sao?''

Hắc y nhân ngạc nhiên:

'' sao hoàng thượng biết ạ?''

Lãnh Thiên Tà nhướng mày:

'' rốt cục đã xảy ra chuyện gì, hai người họ không có tổn hại gì chứ, ám vệ canh phòng đi đâu hết rồi?''

Hắc y nhân bất ngờ thốt lên:

'' thái hậu gửi hoàng thượng một phong thư, còn chuyện mất tích của tiểu công chúa thái hậu nói chủ tử đừng lo lắng đã tìm được người rồi ạ?''

Lãnh Thiên Tà cau mày:

'' tiểu công chúa mất tích? các người làm việc kiểu gì vậy hả? đưa bức thư lên đây rồi đến ám các chịu phạt đi'' Thanh âm của hắn trầm thấp, từ tính, chỗ nào cần nhấn mạnh đều nhấn mạnh, ngữ điệu rành rọt, rõ ràng, lại thản nhiên như đang nói một chuyện bâng quơ, vậy mà khiến cho hắc y nhân toát mồ hôi lạnh, run rẩy từng đợt. Cơ miệng hắc y nhân giật giật liên tục, cố gắng đáp:

'' tạ....tạ chủ tử khai ân''

Hắc y nhân nói xong liền đứng dậy, khom người thi lễ rồi biến mất trong bóng tối. còn lại một mình Lãnh Thiên Tà cùng bức thư trên tay '' xoẹt '' phong thư được mở ra bên trong ngoài phong thư còn một khối ngọc bội. khẽ rút lá thư ra cầm trên tay còn ngọc bội thì cất vào hộp. ánh đèn trong phòng phảng phất khuôn mặt sầu não của ngài khi đọc xong bức thư. có nên để hai người họ về nơi gió tanh mưa máu này không, lỡ xảy ra điều bất trắc trên đường về thì sao, azzz....... ông thật sự không muốn họ về một chút nào, ông biết ngày này rồi cũng sẽ đến nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.

Thanh âm nhàn nhạt của Lãnh Thiên Tà lại vang lên:

“ Huyết Ảnh…”

Huyết Ảnh ngay lập tức đáp:

“ Chủ nhân có gì cần giao phó?”

Trong mắt Lãnh Thiên Tà lộ ra sự dịu dàng hiếm thấy:

“ Cử một đội ám vệ đi theo hộ tống thái hậu và công chúa hồi cung, không được để bất cứ nguy hiểm gì xảy ra với họ, nhưng tuyệt đối không được để bị phát hiện.”

Huyết Ảnh liền hỏi:

“ Bẩm, nên dùng đội ám vệ nào?”

Lãnh Thiên Tà suy tư một chút, mỉm cười nói:

“ Bạch ám đi !”

Huyết Ảnh bị chấn động mở to mắt. Bạch ám, đội ám vệ ưu tú nhất do chủ tử tự mình huấn luyện, đội ám vệ có nhân số ít nhất trong tổng 20 đội ám vệ, nhưng 1 người trong số họ cũng có thể địch lại trăm người, được xếp ngang hàng với sát thủ đào tạo từ Vô Cực cung, chủ tử vẫn luôn dụng bọn họ trong những nhiệm vụ nguy hiểm cùng quan trọng, vậy mà bây giờ lại dùng đội ám vệ tinh nhuệ nhất để bảo vệ hai người họ. Xem ra trong lòng chủ tử, tiểu công chúa này chiếm một vị trí hết sức trọng yếu. Huyết Ảnh cúi đầu, nhanh chóng đáp:

“ Thuộc hạ sẽ đi làm ngay!”

Thân mình nhoáng lên biến mất. Lãnh Thiên Tà đứng trên tường thành, dõi mắt về phía xa, đôi mắt hắn trong suốt, lúc này băng lãnh, lạnh lẽo thấu xương, tựa như mặt hồ bị đóng một tầng băng dày. Lúc sau, hắn phất tay áo đi về Dưỡng tâm điện nghỉ ngơi.

--- -------ta là dải phân cách---- ---------

'' tiểu băng chúng ta cần phải đi rồi, đừng đứng đó nhìn nữa''

'' ân tổ mẫu người cùng hoa nương lên xe ngựa trước đi'' tiểu cô nương thanh tú nhìn về phía rừng trúc như đang tạm biệt ai đó, rồi quay người bước về phía xe ngựa đang chờ sẵn

chiếc xe ngựa nhanh chóng vụt đi, theo sau còn có một đội kị binh. nhưng chỉ những người có võ công cao mới có thể nhận biết được ngoài đội kị binh còn có một nhóm người khác đang theo sát họ, hơi thở của nhóm người này rất nhẹ nhàng. Hàn Băng đương nhiên cũng cảm nhận được nhưng nàng không chút đề phòng vì Phù Nhi đã điều tra về nhóm người này khi mới xuất hiện cùng chiếc xe ngựa, nàng chắc chắn đây là ám vệ mà phụ hoàng cử đến bảo vệ họ.

suốt dọc đường nàng chỉ nhắm mắt giả bộ ngủ trong vòng tay của tổ mẫu bởi cơ thể nàng bây giờ cũng chỉ mới mười tuổi, không thể chịu được mệt mỏi khi đi đường xa. Nhóm người của nàng đi mất hai ngày mới đến được cổng thành thứ hai- Trân Châu thành.

“ Trân Châu thành sao? Cái tên nghe thật kêu!” Hàn băng được hoa nương đỡ xuống khỏi xe ngựa ngước nhìn bảng khắc đá treo trên cao, nhỏ giọng lẩm bẩm. Thành này nhìn sơ cũng biết là xây bằng đá mộc thô, có cái gì đặc biệt để được gọi là Trân Châu thành nhỉ? người đánh xe đưa giấy thông hành cho thị vệ gác cổng thành, hắn xem qua, gật đầu rồi đưa trả người đó, tiếp theo là mở cổng thành để họ đi vào. Vào đến trong thành rồi Hàn Băng mới hiểu vì sao gọi là Trân Châu. Bên trong thành náo nhiệt sầm uất, dù không bằng được Kinh thành nhưng tuyệt đối hơn hẳn các thành trì khác mà nàng đã đi qua, kể cả về độ xa hoa lẫn náo nhiệt. Dọc con đường lát đá thẳng tắp, hàng quán mở ra vô cùng nhiều, hơn nữa, còn đông nghịt người. Khắp nơi đều là lầu cao nhà gác, hiếm lắm mới có một mái nhà dân, còn lại đều là các khách điếm, trà lâu, tửu lâu, thanh lâu, y phường, dược đường,… Người trên đường ăn mặc đều thể hiện rõ sự phú quý, cao sang, từng đám nam nữ đi lại, cười nói ồn ào tấp nập, khắp nơi mĩ nam mĩ nữ như vậy không khỏi khiến người ta kinh diễm, hoa mắt. Hàn Băng tùy tiện chọn một khách điếm rồi thong thả cùng moi người bước vào. Lúc này nàng chính là một tiểu cô nương có gương mặt trắng nộn, còn mang theo chút vẻ ngây thơ, đáng yêu, khiến cho tất cả nữ nhân trong khách điếm đứng hình toàn bộ. Hàn Băng cùng tổ mẫu hoa nương và Phù Nhi ngồi xuống một bàn trống, kêu một đĩa bánh bao rồi cùng ngồi ăn. Lần đầu tiên bị nhiều người nhìn như vậy, Hàn Băng cũng có chút ngại ngùng, nàng cứ vừa ăn vừa đỏ mặt. Dường như bốn phía trong quán đều có người nhìn nàng, thành ra bánh bao mềm thơm đến cổ họng rồi còn bị mắc nghẹn. Hàn Băng vỗ ngực ho khụ khụ, hoa nương vội rót một ly trà đưa cho nàng uống. Đột nhiên, trước mặt nàng xuất hiện một đĩa thức ăn còn nóng hôi hổi, tỏa hương thơm ngào ngạt. Tổ mẫu ngước lên nhìn tiểu nhị, hơi khó hiểu nói:

“ A, ta không có kêu món này…”

Tiểu nhị cười nhìn bà:

“ Đây là của vị phu nhân ngồi kia gọi cho vị tiểu cô nương này, quan khách cứ từ từ dùng.”

Tổ mẫu và nàng theo hướng tay hắn liền nhìn thấy một vị phu nhân một thân hoa phục, nét mặt ôn hòa cười mỉm, đưa tay làm động tác mời nàng. Hàn Băng hơi gật gật đầu, cầm đũa lên ăn. Ừm, mùi vị rất được! Cách đó chừng một khắc sau, chuyện lạ lùng liên tục xảy ra. Tiểu nhị liên tục bưng lên một đống đồ ăn mặc dù họ không gọi, rồi giải thích là do các vị phu nhân hay tiểu thư trong quán đó gọi. Toàn bộ đều cho nàng ăn, miễn phí mà không cần trả tiền. Hàn Băng mỗi lần đều nhìn theo tay tiểu nhị, thấy ai cũng là vẻ mặt dịu dàng ôn hòa hướng nàng mỉm cười. Hàn Băng toát mồ hôi, nuốt nước bọt ực một cái, cuối cùng vẫn chắp tay thi lễ: “ Đa tạ” rồi mới ăn. Đằng sau, trước, hai bên, phía nào thiếu nữ số lượng té ghế cũng rất đông. Hàn Băng ăn đống đồ ăn chất đống trên bàn, dù mỗi món chỉ ăn một ít thì cũng đủ no căng bụng, nàng tựa người vào ghế, xoa bụng nói:

“ Oa, no quá!”

Dường như đến lúc này không thể nhịn được nữa, tất cả phái nữ trong quán đều chạy đến bổ nhào vào nàng, người véo má, người ôm tay, người ôm đầu nàng thơm chụt chụt mấy cái, có tiểu nữ hài thì trèo hẳn vào lòng nàng ngồi cuộn tròn. Hàn Băng nhìn tổ mẫu rồi lại nhìn Phù Nhi toát mồ hôi hột, hai người họ vội vàng thảy bạc lên quầy rồi khăn gói ba chân bốn cẳng chạy lên phòng.

đóng cửa phòng lại nàng mặt mày tái mét ngồi xuống bàn cùng hai người họ uống trà. Phù Nhi nhìn bộ dạng của nàng thì cười nhưng lại không dám

'' Phù Nhi nếu tỉ muốn thì cứ cười đi'' giọng nói mang theo chút sát khí

''' azzzzz... tiểu thư của ta ơi người thật là có sức hút nha'' nàng ai oán nói

Trên đầu Hàn Băng nổi lên một dãy hắc tuyến. Từ lúc sinh ra đến giờ nàng lần đầu tiên nghe được chuyện lạ lùng như vậy. Tặng thức ăn để bày tỏ sự quý mến? Rồi sau đó là nhảy bổ vào người ta mà ôm ấp? Người trong thành này sao suy nghĩ lại quái dị như vậy chứ? Lại nhìn đến tổ mẫu cùng hoa nương đang nhìn mình, Hàn Băng cười khổ. Trên đời đúng là không thiếu việc quái gở!

Hàn Băng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở tung hai cánh cửa ra. Gió đêm mát lạnh tràn vào phòng. Nàng nhìn một cánh vô định vào màn đêm trước mắt. Sau khi rời khỏi Dương thành, nàng đã cảm giác được một cỗ hơi thở khác đi theo mình. Tính đến lúc này, theo sau nàng đã có ba loại hơi thở khác nhau. Một là của sát thủ, hai là của tử sĩ, và ba là của ám vệ. Đám ám vệ kia, khỏi cần nghĩ nàng cũng thừa biết đó là ám vệ của phụ hoàng bí mật đi theo bảo vệ nàng. Nhưng còn tử sĩ và sát thủ, đi theo nàng có mục đích gì? Hơn nữa, hai toán người này rốt cuộc là do ai phái tới? Để theo dõi nàng sao? Hay còn có mục đích khác? Trên người họ sát khí đằng đằng, nên nàng đoán chắc bọn họ có ý ám sát mình. Dĩ nhiên Hàn Băng sẽ không đoán ra được, người sai khiến phía sau, là hai người mà nàng không thể tưởng tượng được…

/24