Tuyệt Thế Thiên Tài Tiểu Công Chúa

Chương 17 - Chương 16

/24


( *;* giới thiệu nhân vật mới là phấn y cung nữ bây giờ gọi nàng là Thanh Huyền. nàng là muội muội của Phù Nhi, sau khi quyét sạch loạn đảng của Diễm Thiên Giáo, Phù Nhi liền đem muội muội vào cung làm cung nữ để bảo vệ hoàng đế theo lời phân phó của Băng tỉ, sau khi Băng tỉ hồi cung liền điều nàng về Vị Ương cung hầu hạ )

--- ------ -----*--- ------ -----*--- ------ ------ ------ ------

“Tiểu hoàng muội, chúng ta ra ngoài như vậy thật sự không có vấn đề gì sao?” Lãnh Mộ Ly một bên cẩn thận nhìn mọi người chung quanh rộn ràng nhốn nháo, một bên nhỏ giọng hỏi Lãnh Hàn Băng đi bên cạnh mình. Lúc này, hắn đột nhiên bị tiểu hài tử chạy quá nhanh đụng phải một chút, cả người gầy yếu của hắn nhất thời bị mất đà về phía Lãnh Hàn Băng, mà lúc này trong lòng hắn phải nghĩ chính mình bị thương thì làm sao, mà là nếu chính mình đụng ngã tiểu hoàng muội thì làm sao a! Trong lòng hắn nhất thời dâng lên từng đợt sợ hãi!

Lúc này, một bàn tay mềm mại, mang theo lo lắng nhè nhẹ chặn lại lưng hắn, ổn định thân mình sắp ngã của hắn.

Lãnh Mộ Ly theo bản năng quay đầu lại, phát hiện người cúi xuống giúp hắn lại chính là Thanh Huyền, trong lòng cả kinh, vội vàng lúng túng đứng vững, túm góc áo, lắp bắp nói, “Kia… Thực xin lỗi… thực xin lỗi tiểu hoàng muội… ta… ta vừa rồi là bị người… bị người đụng phải mới… mới…” Hắn càng kích động lại càng nói không rõ ràng.

“Hoảng cái gì?” Lãnh Hàn Băng đứng thẳng người, nhíu mày nhìn Lãnh Mộ Ly đang khẩn trương không thôi.

Lãnh Hàn Băng nói chuyện đều là từng chữ mỗi ràng, hơn nữa mỗi chữ mỗi câu không được khinh suất, cho nên luôn khiến cho người khác có cảm giác áp bức. Những lời này vừa thốt ra, thân thể Lãnh Mộ Ly lập tức run lên, cũng ngoan ngoãn nghe lời Lãnh Hàn Băng, bình tĩnh trở lại, chỉ là không dám ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Hàn Băng, giống như bản thân đã phạm phải lỗi gì đó.

“Cũng không phải ngươi sai, ngươi khẩn trương cái gì?”

“Đúng đó a!” Trong bộ dáng nha hoàn tiêu chuẩn nhà giàu, Thanh Huyền đem mặt đến trước mặt Lãnh Mộ Ly, cười hì hì nói, “Tam thiếu gia ngươi luôn một bộ dáng sợ hãi để làm chi a, tiểu thiếu gia cũng sẽ không ăn thịt người!”

Tiểu thiếu gia mà nàng nói chính là Lãnh Hàn Băng, bởi vì lúc này Lãnh Hàn Băng một thần huyền sắc nam trang, tóc cũng buộc giống như nam tử, trên tay còn cầm một bạch ngọc cốt phiến*, giữa hai mi lại có một cỗ anh khí, cho nên mặc vào nam trang, với dung mạo kia của nàng, ngược lại thêm một phần tuấn tú, không hề có một tia nữ khí.

*Bạch ngọc cốt phiến: Quạt có khung làm từ bạch ngọc.

Lãnh Mộ Ly cũng một thân tố sắc cẩm bào*, bên hông buộc một khối ngọc, tuy rằng hắn thực gầy yếu, sắc mặt cũng tái nhợt, nhưng vẫn như cũ là công tử phấn điêu ngọc mài, thoạt nhìn khiến người khác ưa thích. Mà bộ dáng hắn cùng Lãnh Hàn Băng có vài phần tương tự, cho nên hai người ở cùng một chỗ, giống như là huynh đệ một nhà xuất môn, phá lệ khiến người khác chú ý.

*Tố sắc cẩm bào: Cẩm bào một màu trắng thuần.

Hôm nay theo Lãnh Hàn Băng xuất môn không phải là Phù Nhi mà là Thanh Huyền tính tình của nàng so với Phù Nhi phóng khoáng hơn nhiều, cho nên bình thường Lãnh Hàn Băng đi dạo đều mang theo nàng, cảm thấy có nàng líu ríu bên cạnh cũng rất đúng lúc. Bởi vậy hôm nay khiến Thanh Huyền mặc vào quần áo nha hoàn bình thường, đi theo nàng cùng Lãnh Mộ Ly ra ngoài phố, mà Thanh Huyền trông cũng thực hưng phấn.

“Nga… nga.” Lãnh Mộ Ly đáp lại hai tiếng.

Lãnh Hàn Băng gật đầu, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt của nàng thỉnh thoảng lướt qua hàng quán hai bên đường, hàng hóa bày bán muôn hình muôn vẻ, thoạt nhìn rất xinh đẹp, nhưng bộ dáng Lãnh Hàn Băng không có chút hứng thú, chính là cưỡi ngựa xem hoa, xem qua rồi thôi.

Thấy Lãnh Hàn Băng đi về phía trước, Lãnh Mộ Ly cùng Thanh Huyền cũng vội vàng đi theo.

Đi thêm một lúc, Lãnh Mộ Ly phát hiện Lãnh Hàn Băng căn bản là đi không có mục đích, vốn mang tâm lý sợ hãi xuất cung, lúc này hắn nhịn không được sốt ruột lên tiếng, “Tiểu hoàng muội …”

“A!” Thanh Huyền trùng hợp nghe được xưng hô của Lãnh Mộ Ly với Lãnh Hàn Băng, vội vàng bịt miệng Lãnh Mộ Ly, vội vàng nói thầm bên tai Lãnh Mộ Ly, “Người phải kêu là tiểu đệ, không phải tiểu hoàng muội…”

Lãnh Mộ Ly lúc này mới phát hiện mình nói sai, trong lòng nhất thời khẩn trương, vội vàng gật đầu với Thanh Huyền. Đợi cho Thanh Huyền buông hắn ra, hắn mới vụng trộm giương mắt nhìn Lãnh Hàn Băng một chút, thấy nàng không để ý với nhẹ nhàng thở ra.

“đệ… đệ a!” Lãnh Mộ Ly cao giọng hô.

Lãnh Hàn Băng dừng cước bộ, nghiêng đầu thiêu mi nhìn về phía hắn, dùng ánh mắt hỏi hắn có chuyện gì.

“đệ đệ, chúng ta đi đâu a.” Lãnh Mộ LY tuy rằng kêu đệ đệ, nhưng khi nói chuyện rất cẩn thận lựa từ, lúc nói chuyện cũng luôn chú ý sắc mặt Lãnh Hàn Băngg, sợ chính mình làm sai gì đó chọc giận tiểu hoàng muội.

“Chúng ta? Đi hoa phố.” Lãnh Hàn Băng ngẩng đầu nhìn sắc trời một cái, “Bây giờ còn sớm, cho nên tùy ý đi dạo.”

“Hoa phố?” Lãnh Mộ Ly nghi hoặc nháy mắt mấy cái, thực rõ ràng không hiểu “hoa phố” là nơi nào. Cũng đúng, từ khi sinh ra hắn đã ở hoàng cung, nếu Lãnh Hàn Băng không dẫn hắn ra ngoài, chỉ sợ đến khi trưởng thành hắn đều phải ở trong cung, làm sao biết “hoa phố” là cái gì đây? Vì thế hắn thật thật thà hỏi, “Hoa phố này, chính là nơi có rất nhiều hoa sao?”

“Hoa?” Lãnh Hàn Băng còn thật sự suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Ân, có rất nhiều hoa.”

Thanh Huyền một bên che miệng cười, ở bên tai Lãnh Mộ Ly nói vài câu, giải thích cái gọi là “hoa phố”. Nghe Thanh Huyền giải thích xong, mặt Lãnh Mộ Ly lập tức như bị thiêu, lắp bắp hỏi, “Vì… vì cái gì muốn đi…?”

Lãnh Hàn Băng nghe thấy Lãnh Mộ Ly hỏi, rất tùy ý đáp, “Xem múa, ngô, còn có mỹ nữ.”

Nhìn đến bộ dáng nghiêm trang của chủ tử mình, Thanh Huyền sắp cười ra tiếng, nhưng là ánh mắt Lãnh Hàn Băng nghi hoặc đảo qua chỗ nàng, nàng lập tức che miệng lắc đầu, giả vờ nghiêm trang. Mà Lãnh Mộ Ly bởi vì Lãnh Hàn Băng trả lời… đáp án có chút kỳ quái, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.

Lãnh Hàn Băng mang theo Lãnh Mộ Ly cùng Thanh Huyền ở ngã tư phồn hoa đi dạo vài vòng, mua cho Lãnh Mộ Ly rất nhiều đồ, cũng mua cho Thanh Huyền đồ ăn cùng trang sức xinh đẹp, trời dần dần tối, kinh thành Nguyệt quốc cũng bước qua một loại phồn hoa khác.

Mà ba người Lãnh Hàn Băng, cũng đi tới ngã tư càng về đêm càng náo nhiệt – hoa phố.

Hoa gian nhất hồ tửu,

Độc chước vô tương thân.

Cử bôi yêu minh nguyệt,

Đối ảnh thành tam nhân.

Nguyệt ký bất giải ẩm,

Ảnh đồ tùy ngã thân.

Tạm bạn nguyệt tương ảnh,

Hành lạc tu cập xuân.

Ngã ca nguyệt bồi hồi,

Ngã vũ ảnh linh loạn.

Tỉnh thời đồng giao hoan,

Túy hậu các phân tán.

Vĩnh kết vô tình du,

Tương kỳ mạc Vân Hán.

*Dịch nghĩa ( Nguyệt Hạ Độc Chước)

Trong hoa rượu ngọt một bầu,

Một mình chuốc chén có đâu bạn bè.

Mời trăng cất chén kè nhè,

Thân ta, bóng ấy, trăng kia, ba người.

Trăng thì tiếp rượu không nguôi,

Bóng ta theo mãi không rời thân ta.

Bạn cùng trăng bóng vẩn vơ,

Vui chơi khuây khỏa để chờ ngày xuân.

Ta ca trăng cũng băn khoăn,

Khi ta nhảy múa, bóng lăn lộn hoài.

Cùng nhau khi tỉnh vui cười,

Say rồi nghiêng ngửa, mọi nơi rạc rời.

Vô tình giao kết chơi bời,

Hẹn nhau ở chỗ xa khơi cõi trời

Hoa phố này tập trung tất cả thanh lâu lớn ở Nguyệt quốc, cho nên vô luận vương công quý tộc, hay bất kỳ hạng người nào đều có thể tìm thấy ở đây. Mà đắt đỏ nhất hoa phố, thanh lâu tốt nhất chính là Hải Phượng Hồng ở khúc cuối hoa phố, quy mô hơn xa các thanh lâu khác, mà chiêu bài của Hải Phượng Hồng chính là thiên hạ đệ nhất danh kỹ - “ Huyền Tiên” Lưu Hoàng.

“Huyền Tiên” là danh hào mà những người ngưỡng mộ nàng đặt cho, ý chỉ tiên nữ huyền bí ma mị, mà cũng vì vũ khúc khiến Lưu Hoàng thành danh “Huyền Tiên”, đạp thủy nhi lai, phất thủy nhi khứ*, khiến kẻ khác lâm vào mê muội.

*Đạp thủy nhi lai, phất thủy nhi khứ: Đạp nước mà đến, lướt nước mà đi.

Lúc này trời tối, khách nhân đến Hải Phượng Hồng đặc biệt nhiều, trong đại sảnh gần như không còn chỗ ngồi, mà ghế lô lầu hai, lầu ba đã bị đặt hết từ một tháng trước rồi, tất cả cũng chỉ vì danh kỹ Lưu Hoàng một tháng biểu diễn một lần, hơn nữa biểu diễn hôm nay lại là khúc vũ thành danh của nàng – Huyền Tiên.

Bên trong Hải Phượng Hồng trang hoàng rất lịch sự tao nhã so với các thanh lâu khác, khắp nơi lộ ra sự tinh xảo, cũng không giống tối tăm rối loạn như khi đến thanh lâu bình thường. Kỹ nữ của Hải Phượng Hồng người người đều nhất kỹ chi trường*, hơn nữa Hải Phượng Hồng cũng không ép các nàng bán thân, từng kỹ nữ đều có thể tự chọn đối tượng bán thân của mình, cho dù khách nhân nào, các nàng cũng có thể cự tuyệt. Nếu có khách nhân dám có tâm quấy rối kỹ nữ của Hải Phượng Hồng, Hải Phượng Hồng sẽ ghi nhận việc đó rồi đưa hắn vào sổ đen, suốt đời không thể tiến vào Hải Phượng Hồng. Hơn nữa Hải Phượng Hồng không phải chỉ có một cái ở Nguyệt quốc, trên khắp đại lục cùng ba quốc gia, hầu như các nơi đều có Hải Phượng Hồng.

*Nhất kỹ chi trường: có sở trường về một lĩnh vực.

Từng có một vị thân vương điện hạ bất mãn quy định kỳ quái của Hải Phượng Hồng, không quan tâm mà muốn cưỡng ép kỹ nữ Hải Phượng Hồng mang đi, cuối cùng bị Hải Phượng Hồng đánh văng ra ngoài, xếp vào sổ đen. Vốn mọi người nghĩ lần này Hải Phượng Hồng đụng phải thân vương, khẳng định sẽ có phiền toái lớn, ai biết Hải Phượng Hồng không chỉ càng ngày tốt hơn, mà thân vương kia lại cả tháng không xuất môn. Sau việc đó, tất cả mọi người đều biết thế lực sau lưng Hải Phượng Hồng sâu không lường được, không phải ai cũng đủ khả năng chống lại (Chém gió thành bão !), cho nên quy định của Hải Phượng Hồng không ai có đủ can đảm coi nhẹ.

Cũng vì đạo lý không chiếm được mới là tốt nhất, sinh ý của Hải Phượng Hồng ngược lại phát triển không ngừng, vương công quý tộc gì đó đều vì có thể đến được Hải Phượng Hồng mà kiêu ngạo, hơn nữa việc đó thành công là vì bọn họ có người để dựa vào.

Kỳ thật lúc Lãnh Hàn Băng mang theo Lãnh Mộ Ly cùng Thanh Huyền đi đến hoa phố liền khiến rất nhiều người chú ý, một thiếu niên đến hoa phố lại mang theo đứa nhỏ nhỏ như vậy cùng đi, mà lại còn mang theo thị nữ, thật đúng là làm người ta cảm thấy kỳ quái. Lãnh Hàn Băng đối với những ánh mắt đó lại thực thản nhiên, nàng làm việc trước giờ sẽ không để ý cái nhìn của người khác. Nhưng Lãnh Mộ Ly thấy người khác nhìn mình như vậy, cả người không thoải mái, chỉ có thể gắt gao dựa vào Thanh Huyền mà đi, lại không dám tới gần nàng quá, mỗi lần Lãnh Mộ Ly theo bản năng muốn đưa tay ra giữ góc áo Thanh Huyền, cuối cùng vẫn là mất mát thu hồi tay của mình.

Thanh Huyền thì ngược lại, vừa đi vào hoa phố liền vô cùng hưng phấn, tính tình nàng phóng khoáng, chính là thích những nơi náo nhiệt như vậy, hơn nữa loại náo nhiệt về đêm này không giống với náo nhiệt ban ngày, làm cho nàng như cá gặp nước, lại không cảm thấy một nữ tử đến hoa phố có gì không ổn, hoàn toàn không để ý ánh mắt người khác.

Hoa phố tuy là phố, nhưng lớn hơn nhiều so với một con phố bình thường, Lãnh Hàn Băng ba người đi một lúc, rốt cục đi tới Hải Phượng Hồng ở cuối phố. Bọn họ phát hiện trên đường đi, càng về phía cuối lại càng nhiều người, đại khái là biết hôm nay danh kỹ nổi tiếng Huyền Tiên sẽ múa biểu diễn, cho nên đều tụ tập ở bên ngoài Hải Phượng Hồng, tựa như là cho dù đứng ở bên ngoài nghe một cũng âm thanh cũng được.

Lãnh Hàn Băng mang theo Lãnh Mộ Ly cùng Thanh Huyền vừa mới đi vào Hải Phượng Hồng, liền có một gã sai vặt đến gần, “Công tử, xin hỏi ngài có đặt chỗ trước không?”

“Đặt chỗ?” Lãnh Hàn Băng quay đầu nhìn Thanh Huyền, ý hỏi nàng.

Thanh Huyền đang cười thực sáng lạn lập tức cứng đờ, ấp úng nửa ngày mới nói, “Nô tỳ… quên…”

“Vậy…” Gã sai vặt biểu tình trở nên khó xử, những chỗ ở trong Hải Phượng Hồng đều đã sớm bị đặt trước hết rồi, hiện tại người cũng đến gần đủ, căn bản không còn chỗ nào, xem ra vị công tử này chỉ có thể… Không biết vì sao, gã sai vặt có ý này, nhưng nhìn đến công tử tôn quý thâm trầm trước mặt, nhất thời có một cảm giác nói không nên lời.

“Ai nha, công tử a, người như thế nào bây giờ mới đến a!” Một mùi phấn theo làn gió ập đến, một bóng dáng đỏ thẫm bước tới, cách Lãnh Hàn Băng đúng một thước mới ngừng lại.

“Ma ma, vị công tử này…”

Tú bà kia trên mặt đầy son phấn, toàn thân cao thấp đều mặc màu đỏ thẫm phất phất khăn tay, dùng một âm thanh nũng nịu nói, “Vị công tử này là khách quý của chúng ta, ta đã sớm chuẩn bị chỗ cho người rồi, xin theo ta đi!” Nàng xoay tròn mũi chân, mang theo ba người Lãnh Hàn Băng đi về ghế lô* ở lầu hai.

*ghế lô: một gian phòng mà bên trong có ghế ngồi.

Đi đến cửa ghế lô, tú bà mở cửa phòng cho Lãnh Hàn Băng, quay mặt lại, biểu tình trên mặt liền biến mất, cung kính tươi cười nói với Lãnh Hàn Băng, “Công tử, nơi này vẫn luôn được giữ lại cho người, xin hỏi còn gì phân phó không?”

Quên nói, vị tú bà này, bao gồm cả Hải Phượng Hồng, đều là sản nghiệp của Diễm Thiên Giáo.

“Tốt lắm Mị nương, ngươi đi xuống trước đi!” Thanh Huyền cười hì hì nói.

“Vâng” Tú bà kia khẽ cúi người thi lễ mới chậm rãi lui xuống.

Đại khái là vì Lãnh Hàn Băng có thói quen thích hưởng thụ, cho nên những sản nghiệp dưới danh nghĩa Diễm Thiên Giáo đều vì Lãnh Hàn Bang mà giữ lại vị trí tốt nhất, thí dụ như Hải Phượng Hồng, vị trí ngồi tốt nhất là không hướng ra phía nhiều người.

Ba người Lãnh Hàn Băng ngồi trong ghế lô cùng với ghế lô của người khác không giống nhau, không chỉ nó có vị trí đối diện với sân khấu lớn ở lầu một, mà bên trong còn trang hoàng đều theo thói quen của Lãnh Hàn Băng.

Trên mặt đất được lót thảm màu xanh thanh nhã. Trên tường treo vài bức tranh thủy mặc lớn màu đỏ, bình phong thúy ngọc thì ngăn cách ở cửa, mà cửa phòng lại được làm bằng pha lê một chiều, bên trong có thể nhìn ra ngoài, nhưng bên ngoài nhìn vào thì chỉ có một mảnh tối đen. Rèm ngọc màu đỏ thắm rũ xuống trước cửa đã được Thanh Sở đi qua kéo lên, mà hai bên cửa còn treo hai ngọn đèn lưu ly, ánh sáng mỹ lệ tại không gian nhỏ nhỏ chậm rãi lan ra, thoạt nhìn thật hoa mỹ.

Đối diện với cửa pha lê là một chiếc ghế quý phi, ở phía trên lót da ngân hồ vô cùng mềm mại, mà ở hai bên là ghế dựa màu tím mềm mại, loại ghế dựa này chính là từ cửa hàng Yến Nhạc, một khi bày bán liền được rất nhiều quan lớn quý nhân yêu thích, bởi vì loại ghế dựa này thật sự so với những thứ bỏ đi như gỗ mộc lê hoa thoải mái hơn nhiều. Cửa hàng Yến Nhạc này trong vài năm ngắn ngủn đã phát triển đến trình độ này, mà nó cứ cách một đoạn thời gian lại cho ra sản phẩm mới giới hạn số lượng. Đương nhiên, Lãnh Hàn Băng biết cửa hàng Yến Nhạc này cũng là sản nghiệp Hắc Long cung

Hiện tại mọi người Diễm Thiên Giáo xem như đều hiểu, chủ tử tuổi còn nhỏ thu phục Diễm Thiên Giáo chỉ vì muốn mình càng ngày càng thoải mái, không ngờ trong lúc vô tình lại buôn bán phát triển đến mức này.

Lãnh Hàn Băng ngồi xuống ghế dựa, lười biếng ngã ra sau, tuy rằng võ công của nàng rất cao, căn bản không sợ lạnh, nhưng dưới thân là da ngân hồ ấm áp mềm mại vẫn làm nàng cảm thấy thoải mái.

Lãnh Mộ Ly có chút bó tay bó chân ngồi trên sô pha, hắn vụng trộm nhìn Lãnh Hàn Băng một cái, phát hiện nàng chỉ chú ý ngoài cửa sổ, cũng không chú ý mình, mới yên tâm bắt đầu quan sát chung quanh, trong mắt là từng đợt sợ hãi không dứt.

Thanh Huyền tuy rằng bình thường không quy củ, nhưng đối mặt với chủ tử, nàng tuyệt đối tôn kính mười phần, nàng đi vào cũng không vội vàng ngồi xuống, mà trước tiên phân phó gã sai vặt đem tới một ít điểm tâm cùng hoa quả chủ tử thích ăn, xếp đầy trên mười bàn nhỏ, lại đi đến tủ nhỏ bên cạnh, lấy ta một túi hương trong suốt, châm lên rồi bỏ vào lư hương thoạt nhìn có vẻ cổ xưa cùng tinh xảo, một mùi hương nhàn nhạt thanh nhã nhanh chóng tràn ngập không gian.

Đây là một thâm thần mộc* mà mấy năm trước chủ tử tìm thấy dưới biển sâu, truyền thuyết kể rằng thần mộc này có khả năng tăng cao nội lực, kéo dài tuổi thọ, lại bị chủ tử bắt người ta chế thành hương liệu, đi đến đâu cũng dùng. Bất quá tựa hồ chủ tử nghiên cứu được cách “gieo trồng” thâm thần mộc, cho nên không cần lo lắng về sau không có mà dùng.

*Thâm thần mộc: cây thần dưới biển sâu.

Ba người bọn họ ngồi trong ghế lô chưa được bao lâu, đại sảnh bên ngoài chậm rãi tắt đi, ánh sáng nhẹ nhàng chậm rãi từ trên hạ xuống, chiếu vào mặt nước ở chính giữa sân khấu ngọc lưu ly. Xung quanh vũ đài, lụa mỏng uyển chuyển tung bay, mà trên cầu thang mỗi bậc đều có hoàng liên* nho nhỏ trang điểm, nàng kia giẫm lên từng cánh hoàng liên đi ra, giống như nàng đi qua ở đâu, nơi đó sẽ mọc lên hoa sen, đẹp không sao tả xiết.

*hoàng liên: hoa sen màu vàng

Bởi vì xung quanh sân khấu có một tấm màn mềm mại che lại, cho nên chỉ có thể thấy lờ mờ bóng hình xinh đẹp của nữ tử đó, mà đây cũng là một loại nhã ý, làm cho người ta cảm thấy thực thần bí, tâm không tự giác hướng đến nữ tử ở giữa.

Tiếng đàn khúc lưu thủy rốt cục vang lên, nữ tử vốn đang đứng yên ở giữa liền bắt đầu cử động, giẫm lên hoa sen mà múa.

Nàng mặc váy múa màu lam, mỗi cử động đều ôn nhu đến cực hạn, mũi chân điểm nhẹ, giống như lướt sóng mà đến, mà trên khuôn mặt tươi cười tô điểm một viên minh châu trong suốt mềm mại như nước, làm lòng người cũng mềm mại theo. Nàng vung lụa mỏng màu lam nhạt trong tay, giống như mặt nước sâu rộng tại sân khấu lưu ly, làm người ta như si như túy*.

*như si như túy: ý giống câu như say như mê.

Đệ nhất danh kỹ Huyền Hoàng, một khúc “Huyền Tiên” thành danh, quả nhiên danh bất hư truyền.

Tiếng đàn chậm rãi dừng lại, nữ tử trên sân khấu lưu ly không biết đã rời đi khi nào, nhưng người xung quanh vẫn còn chìm đắm trong điệu vũ vừa rồi, không thể phục hồi tinh thần.

Mọi người ở đây than thở si mê không dứt, sân khấu lưu ly đã muốn hạ xuống, thay thế vào đó là sân khấu bằng gỗ đỏ thắm, điêu khắc tinh mỹ, bốn phía vẽ cảnh tượng thần nữ phi thiên vô cùng mỹ lệ.

Danh kỹ của Hải Phượng Hồng cũng mặc váy múa màu đỏ lộ bụng, cười vô cùng sáng lạn cùng với vũ đạo sôi động, bắt đầu một khúc mới. Một mềm mại một mãnh liệt, nhanh chóng đem thần trí của khách nhân trở về, tuy bọn họ đối với việc Huyền Hoàng cô nương thối lui quá sớm có chút bất mãn, nhưng nhìn đến vũ đạo nhiệt tình như lửa như vậy cũng không nhịn được say mê.

Không thể không nói, các cô nương của Hải Phượng Hồng, quả nhiên người người tài nghệ trác tuyệt.

Bên trong một ghế lô ở lầu hai, một thiếu niên sang sảng cười vang vọng khắp không gian nho nhỏ này.

“Thế nào? Điện hạ! Huyền Hoàng cô nương có phải khiến người ta như si như túy không a!” Thiếu niên đầy dương khí, bộ dáng tuấn lãng cầm cốt phiến, hướng về phía thiếu niên mặc cẩm bào xa xỉ ngồi ở trung tâm chớp mắt vài mắt.

“Xác thực không sai!” Thiếu niên được xưng là điện hạ cũng cười ha ha gật đầu, hiển nhiên rất vừa lòng.

Ghế lô này là gian phòng tốt nhất, chỉ sau ghế lô của Lãnh Hàn Băng, bất quá trang hoàng cực kì khác với gian phòng của Lãnh Hàn Băng, tuy là sàn nhà đều màu xanh cùng vách tường màu đỏ, nhưng bình phòng là bức họa tiên hạc thêu bằng tơ vàng, phía trước gian phòng cũng là tay vịn màu đỏ, tầm nhìn nhìn ra ngoài dĩ nhiên là tốt, nhưng bên ngoài cũng có thể nhìn vào bên trong. Mà loại ghế dựa cũng thấp hơn so với của Lãnh Hàn Băng trong phòng bài trí cũng không nhiều thứ quý báu như ở bên kia.

“A a! Ghế lô mà các ngươi nhìn trúng hình như đã có người vào!” Lam bào thiếu niên đang dựa vào tay vịn đỏ thắm kinh ngạc lộ ra thân người, nhìn chằm chằm ghé lô nghe nói là không ai có thể đi vào, “Ngay cả đèn cũng đều sáng lên rồi a!”

Cái gọi là đèn, là hoa đăng ngọc lưu ly đặt bên ngoài ghế lô, đèn sáng lên, có nghĩa ghế lô đã có khách nhân. Mà hoa đăng ngọc lưu ly ở ghế lô trung tâm kia lại đang sáng!

“Yêu a, là người nào, ngay cả đại điện hạ của chúng ta cũng không nể mặt, cư nhiên lại cho người khác vào ngồi?”

Lam bào thiếu niên vừa nói xong, thiếu niên được gọi là đại điện hạ nhất thời nghiêm mặt, tuy rằng không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt lộ vẻ hờn giận.

Thiếu niên dương khí kia thấy đại điện hạ biểu tình không thích hợp, vội vàng hướng về phía lam bào thiếu niên đang ngồi ở tay vịn đỏ thắm hô, “A a! A Ngôn, nói ít một chút a!” Vừa hô vừa hướng hắn bĩu môi.

Lam bào thiếu niên hiểu ý, ngay lập tức ngậm miệng lại.

Mà thiếu niên bộ dáng lười biếng đang nằm trên tràng kỷ kia, cầm lấy cây quạt trên mặt, liếc nhìn bọn họ một cái, lộ ra ý cười ngả ngớn, sau đó lại đem quạt để lại trên mặt, tiếp tục ngủ, ý cười trên mặt vẫn không giảm.

Mà danh kỹ Huyền Hoàng đang được mọi người bàn tán kia, lúc này lại ở phía sau viện quỳ xuống trước mặt hoa nương, thê thê thảm thảm rơi nước mắt, làm sao còn bộ dáng hào quang chói mắt, ôn nhu như thủy trên sân khấu kia? Trong lòng nàng còn đang ôm một nam tử, ăn mặc mộc mạc, vải dệt cũng không tốt, lúc này rách tung tóe, hơn nữa nam tử này nửa tỉnh nửa mê, trên mặt chỗ xanh chỗ đỏ, khóe miệng có máu chảy ra, vừa nhìn là biết mới bị người ta đánh.

“Ma ma! Van cầu ngươi, ma ma! Cầu ngươi bỏ qua cho bọn ta đi! Huyền Hoàng không ngừng khẩn cầu, nước mắt trên mặt chảy xuống không ngừng.

Mị nương một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không được trừng mắt nhìn Huyền Hoàng, tức giận chỉ vào Huyền Hoàng mắng, “Lúc trước ngươi bán mình chôn cha, chỉ là một đứa bé gầy teo ốm yếu, ta thu lưu ngươi, đưa cho ngươi tiền! Hiện tại lão nương nâng ngươi lên thành đệ nhất danh kỹ, ngươi lại muốn đem lão nương đá văng ra! Mà còn vì một nam nhân không có tiền đồ!” Mị nương lúc nói đến nam nhân đang được Huyền Hoàng ôm trong lòng, tức giận càng tăng, chỉ hận không thể đi lên giẫm nát hai chân của hắn, bất quá lại bị Huyền Hoàng dùng thân mình chặn lại.

“Ma ma! Ta cảm tạ ngươi! Ta thật sự cảm tạ ngươi đã cứu ta! Nhưng mà ta thương hắn! Cho dù hắn không có tiền, hắn chỉ là thư sinh bần hàn, ta cũng thương hắn! Mụ mụ, van cầu ngươi, để chúng ta đi a!”

“Không bao giờ!” Mị nương hai tay chống nạnh rống giận.

Kỳ thật Mị nương không phải người ác, nhưng là nàng đã trải qua nhiều việc, Huyền Hoàng tuy rằng toàn tâm toàn ý yêu thư sinh nghèo kiết hủ lậu kia, nhưng thư sinh nghèo kiết hủ lậu đối với Huyền Hoàng yêu không hề kiên định, nhìn ánh mắt là có thể thấy. Tâm trí hắn quá mức đơn giản, cũng dễ dàng bị nhiễm bẩn, một ngày nào đó, Huyền Hoàng sẽ bị hắn làm tổn thương.

Mị nương không muốn người mà chính mình đối đãi như nữ nhi lại rơi vào kết cục bi thảm đó.

“Ma ma! Ma ma ta cái gì cũng không cần! Đồ của ta đều cho ngươi, chỉ cầu ngươi thả ta đi, ma ma! Huyền Hoàng bướng bỉnh thỉnh cầu, tuy rằng rơi nước mắt, nhưng ánh mắt cũng vô cùng kiên định cùng quyết tuyệt, lại mỹ lệ theo một kiểu khác.

“Trong mắt ngươi, ta giữ ngươi lại vì bạc sao?” Nói tới đây, Mị nương thật sự cảm thấy mình sắp tức điên rồi, tình thương của mình ở trong mắt nàng hóa ra chỉ là một kẻ tham tiền. Bất quá nàng rất nhanh liền áp chế cơn tức, lạnh lùng nói với Huyền Hoàng, “Nếu nói thả ngươi đi, việc đó không phải mình ta có thể quyết định. Vận khí của ngươi không tồi, tình cờ hôm nay công tử chúng ta ở đây, nếu hắn lên tiếng cho phép ngươi đi, ngươi liền đi đi!”

Huyền Hoàng trong mắt nhất thời đầy kinh hỉ, nàng vội vàng lau nước mắt, không ngừng nói lời cảm kích.

“Aiz, khoan nói chuyện đó, ta nói trước với ngươi, tiểu chủ tử cũng không dễ nói chuyện như Mị nương ta đâu!” Mị nương bỏ xuống một câu, lắc lắc thắt lưng xoay người đi.

Không bao lâu sau, Mị nương liền gõ cửa ghế lô Lãnh Hàn Băng đang ngồi, cung kính báo lên thân phận của mình.

Nhìn thấy bộ dáng Mị nương ngoan ngoãn, Thiên Yên trong lòng cảm thấy thực kinh ngạc. Mị nương tại Nguyệt quốc cũng là người khéo léo, mạnh vì gạo bạo vì tiền, bình thường cho dù đối mặt với vương công quý tộc cũng là mặt không đổi sắc, một bộ dáng lấy lòng không có kẽ hở, làm sao thấy được bộ dáng cung kính như vậy?

Lúc này, bên trong truyền ra một giọng nữ, “Chủ tử cho ngươi tiến vào.”

Mị nương liền cười ha ha đáp lại, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Huyền Hoàng, “Các ngươi trước mắt chờ bên ngoài!” Nói xong, nàng đẩy cửa bước vào.

Huyền Hoàng vâng lời cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trong khoảng khắc cửa mở ra, một mùi hương thanh nhã truyền đến, làm cho toàn thân cao thấp nàng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như đau nhức đều biến mất.

Mị nương đi vào, nhẹ nhàng đem sự tình trước sau cộng đạo rõ ràng nói với Lãnh Hàn Băng, sau đó hạ mắt đứng ở một bên, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ có thể đợi Lãnh Hàn Băng lên tiếng.

“Rất thú vị.” Lãnh Hàn Băng nói xong, ngồi xếp bằng, ánh mắt tiếp tục nhìn ra cửa sổ xem đủ loại mỹ nữ đang biểu diễn trên sân khấu, cũng không quay đầu lại, ra lệnh nói, “Dẫn hai người đó vào.”

“Vâng.”

Rất nhanh, một nam một nữ xuất hiện ở trước mặt Lãnh Hàn Băng, nữ tử chính là thiên hạ đệ nhất danh kỹ Huyền Hoàng, tuy vừa rồi còn khóc thực thê thảm, nhưng bộ dạng này cũng là hoa lê đẫm mưa, làm người ta cảm thấy thương yêu. Mà nam nhân nằm trên mặt đất kia có vẻ thở không ra hơi, tuy rằng ăn mặc giản dị, nhưng vẻ ngoài trong sạch, có tư thái tao nhã của người đọc sách, cũng không lạ khi thiên hạ đệ nhất danh kỹ Huyền Hoàng mà vô số nam nhân chịu khom lưng lại cảm phục hắn.

“Ngươi là Huyền Hoàng? Vừa rồi biểu diễn cũng không tệ lắm.” Lãnh Hàn Băng miết một khối hà diệp cao, từ tốn bỏ vào miệng.

Huyền Hoàng quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, đợi một hồi lâu vẫn chưa nghe thấy vị công tử kia nói gì, hai tay nàng không nhịn được run lên. Mị nương lẳng lặng khoanh tay đứng một bên, ánh mắt nhìn về phía nàng có vài phần thương hại, phải biết rằng, thủ đoạn tàn nhẫn của tiểu chủ tử nàng đã được thấy tận mắt, nàng thậm chí còn nhớ rõ phản đồ phản bộ Diễm Thiên Giáo kia bị tra tấn ba ngày ba đêm, cả người gần như hỏng hết, nhưng tính mạng cứ chậm rãi còn, muốn chết mà không được, hiện tại nhớ đến liền thấy sởn tóc gáy.

Hải Phượng Hồng trải rộng khắp thiên hạ nguyên bản thuộc về Thần Nguyệt Các, hơn nữa còn là nơi tình báo quan trọng của Thần Nguyệt Các, sau bởi vì tiểu chủ tử nhàm chán chọn trúng Thần Nguyệt Các, phái người nhanh chóng nắm chắc lấy Thần Nguyệt Các, đem nó trở thành sở hữu của mình, cũng khiến cho Tinh Nguyệt Các trở thành cấp dưới, bất quá chuyện này trừ một vài người trong nội bộ, ai cũng không biết.

Nhưng mà nếu chuyện này bị lộ, ai tin a? Một quái vật sừng sững đã trăm năm, chỉ một đêm đã bị tổ chức mới quật khởi vài năm thu về dưới trướng? So với heo mẹ leo cây còn không đáng tin bằng!

Cũng vì nguyên nhân này, cho nên Hắc Long cung đã sớm trở thành lịch sử, đám phản loạn tìm được Thần Nguyệt Các, nghĩ muốn mua tin tức liên quan đến Diễm Thiên Giáo, người phụ trách ngay lập tức cự tuyệt. Tuy rằng, người phụ trách còn không có tư cách biết Thần Nguyệt Các đã đổi chủ, nhưng vì bên trong Thần Nguyệt Các có một bạch danh cùng hắc danh, ghi trên hắc danh chính là những đối tượng là Thần Nguyệt Các từ chối giao dịch cùng, mà trên bạch danh cũng chỉ có vài cái tên ít ỏi, chính là những thế lực mà Thần Nguyệt Các hiểu rõ không thể trêu vào, cho nên tuyệt đối sẽ không bán tin tức liên quan đến nó, là Diễm Thiên Giáo chính là cái tên đầu bảng.

Từ sau khi Diễm Thiên Giáo lâu mạnh mẽ chiếm lấy, quy định Hải Phượng Hồng liền sửa lại, biến thành như bây giờ, tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng cũng rất tốt nắm được tâm lý khách nhân, khiến Hải Phượng Hồng nguyên bản ngày càng xuống dốc lại phát triển không ngừng. Mà có một quy định, đó là các cô nương bước vào Hải Phượng Hồng không thể tùy ý tách khỏi Hải Phượng Hồng, nếu muốn rời đi Hải Phượng Hồng, đầu tiên phải được ít nhất ba người phụ trách đồng ý, sau đó nhận một trừng phạt, mà trừng phạt này là gì thì không có quy định.

Tình huống của Huyền Hoàng, cho dù Mị nương phụ trách đồng ý, nhưng vẫn còn hai người nữa. Mị nương có lẽ sẽ vì Huyền Hoàng ở cùng mình mấy năm mà đồng ý, nhưng còn hai người kia? Lấy thanh danh thiên hạ đệ nhất danh kỹ của Huyền Hoàng, người có chút thông minh đều sẽ không đồng ý. Cho nên, nếu hôm nay Lãnh Hàn Băng không ở đây, kết quả của Huyền Hoàng xem như đã định.

Huyền Hoàng cũng tự hiểu được, nàng tuy rằng không biết tiểu chủ tử trước mặt là loại người nào, nhưng nhìn thái độ của Mị nương, nàng có thể đoán, một câu của chủ tử này, tuyệt đối so với mười người phụ trách còn có trọng lượng hơn, hôm nay nếu nàng được chủ tử đồng ý thì không cần phải lo về sau nữa, có thể cùng Ngân Triệt ở một chỗ!

Nàng có chút kích động, vụng trộm nhìn người nằm bên cạnh mình, tình lang Ngân Triệt vẫn còn hôn mê bất tỉnh, lòng tràn đầy kỳ vọng cùng mong đợi, giống như đã thấy được tương lai tốt đẹp phía trước!

Thanh Huyền lúc khi Huyền Hoàng vừa tiến vào tiền tỏ vẻ có hứng thú với nàng, lập tức kiềm chế không được vọt tới trước mặt Huyền Hoàng, mặt đối mặt nhìn nàng, cười hì hì nói, “Khi nãy bọn ta nhìn ngươi múa, thật sự là rất đẹp a! Ngươi nói thân mình ngươi làm sao có thể mềm mại như vậy được? Giống như nước vậy, thật đúng là không thể tin được!” Nàng líu ríu kinh hô, “Bất quá ngươi thực gầy a!” Thanh Huyền một bên ríu rít nói, một bên không chút cố kỵ đánh giá Huyền Hoàng. Lúc ánh mắt dừng trên eo nàng, nhịn không được đưa tay ra sờ một chút, mới phát hiện eo của Huyền Hoàng thật như trong sách miêu tả “nhẹ nhàng không thể nắm chặt”.

“A!” Huyền Hoàng tuy ở thanh lâu nhưng vẫn còn trong sạch, không vì danh lợi địa vị là động tâm, chỉ chuyên tâm mà múa, ngay cả xã giao cũng ít ra mặt, làm sao chịu nổi hành động thân mật như vậy, cho dù người kia là nữ tử, nàng vẫn kinh hô một tiếng, theo bản năng rụt lại thân mình, nguyên bản quỳ trên mặt đất cũng đổi thành tư thế ngồi.

“Hắc hắc, thực xin lỗi a, ta có chút lỗ mãng.” Thanh Huyền cũng biết hành vi của mình không ổn, ngượng ngùng cười.

Huyền Hoàng đỏ mặt lắc đầu, ánh mắt vừa động liền vô tình nhìn đến bóng dáng đang ngồi xếp bằng trên ghế dựa, chủ tử mà Mị nương nhắc đến chỉ liếc nhìn một cái, nàng nhất thời ngốc lăng sửng sờ tại chỗ, trong mắt đầy kinh diễm cùng rung động ( nhìn nhầm rồi tỉ là bóng dáng nho nhỏ bên cạnh kìa +.+)

Thiên hạ… thiên hạ lại có người dung mạo tuyệt sắc như thế… Lãnh Mộ Ly có cảm giác mình bị nhìn ngó

“Huyền Hoàng!” Hoa nương có chút lo lắng gọi một tiếng.

Huyền Hoàng lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng quỳ xuống lần nữa, trán mơ hồ chạm đến sàn nhà, âm thanh kinh sợ, “Kia… Thực xin lỗi công tử! Phải… là Huyền Hoàng quá phận, Huyền Hoàng đáng chết, nhưng mà… nhưng mà thỉnh cầu công tử đừng…”

“Đứng lên đi.” Lãnh Hàn Bằng thấy hoàng huynh bị nhận nhầm thờ ơ lên tiếng.

Huyền Hoàng nghe âm thanh của tiểu công tử bên cạnh , thân mình nhu nhược nhất thời chấn động, tuy rằng trong lòng có chút do dự không dám đứng lên, nhưng là thân mình đã sớm hoạt động, giống như không dám cãi lại mệnh lệnh của công tử, vội vàng đứng dậy.

“Ngươi yêu người kia sao?” Ánh mắt Lãnh Hàn Băng lướt qua Huyền Hoàng, nhìn về phía sân khấu bên ngoài, giọng điệu không chút quan tâm.

Huyền Hoàng cố lấy dũng khí, ánh mắt kiên định nhìn Lãnh Hàn Băng, “Yêu!”

Lãnh Hàn Băng bất vi sở động, “Hắn yêu ngươi sao?”

Vấn đề này, Huyền Hoàng dừng lại một lúc rồi mới đáp, “…Yêu” Không biết vì sao, thanh âm của nàng không có vang dội như vừa đáp khi nãy, tựa hồ có chút lo lắng.

“Ngươi do dự.” Ngữ khí Lãnh Hàn Băng không hề có chút nghi hoặc mà chính là trần thuật. Nàng cũng thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng vào mắt Huyền Hoàng, ánh mắt kia khiến cho Huyền Hoàng run sợ không thôi, một tiểu oa nhi nhỏ tuổi sao có thể có ánh mắt đáng sợ như thế chẳng lẽ vị công tử đang ngồi kia không phải là chủ tử mà chính là tiểu oa nhi này sao.

Huyền Hoàng khẽ mở miệng, trầm mặc thật lâu mới lên tiếng, “Nếu đã lựa chọn, ta sẽ không hối hận.”

Nàng là nữ tử ôn nhu như nước, lúc này lại kiên cường như sắt!

Lãnh Hàn Băng nhìn nàng, uy áp trong mắt càng ngày càng cao. Huyền Hoàng tuy rằng chảy mồ hôi lạnh nhưng ánh mắt cũng không trốn tránh.

Lãnh Hàn Băng đột nhiên cười khẽ, “Được, ta cho phép”.

/24